← Quay lại trang sách

Chương 769

Mỗi người bọn họ đều có thiên tư hơn người, đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi, mặc dù không phải đệ tử trong ngũ tông tam môn nhưng cũng đến từ thế lực lớn trong Trung Châu, sao có thể bị một tên không có danh tiếng gì không để vào mắt như vậy được.

Mắt nhìn mấy người này, trên khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của Hư Trần đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, nói:

- Ta không thể làm gì khác là phải đổi cách hỏi rồi.

Sau khi câu nói đó dứt, ánh mắt của Hư Trần nhìn chằm chằm vào người một thanh niên mặc áo vàng, ánh mắt nhướng lên dứt khoát tới gần người nọ.

- Tiểu tử, ngươi thật quá đáng!

Thanh niên mặc áo vàng kia cũng không tầm thường, nhất thời nguyên khí trong cơ thể phát động, một quyền đánh thẳng về phía Hư Trần. Tu vi Nguyên Linh cảnh tam trọng cũng hoàn toàn bạo phát, khí thế rất hung hãn.

⚝ ✽ ⚝

Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức mấy người có mặt đều chưa lấy lại tinh thần, một tiếng vang trầm thấp đã truyền ra phía trước nắm đấm của tên thanh niên mặc áo vàng, năng lượng chấn động nổ tung.

Lập tức mấy ánh mắt đều kinh ngạc, bởi vì nhìn thấy nắm đấm của tên thanh niên mặc áo vàng kia khó mà tiến thêm chút nào nữa, cứ như vậy bất động. Phía trước đó có một bàn tay được bao bởi ánh sáng nguyên khí màu trắng trực tiếp bao lấy quả đấm, làm cho quả đấm không có cách nào nhúc nhích được.

Sắc mặt của thanh niên mặc áo vàng đại biến, ánh mắt hoảng sợ.

Xoạt xoạt!

Từ trên nắm tay của người trước mặt truyền ra tiếng xoạt xoạt, nắm tay và cánh tay y không tự chủ được mà xoay tròn, sau đó với tốc độ mắt thường có thể thấy được mà xoay 360 độ, lấy phương thức làm người ta sợ hết hồn hết vía mà bẻ gãy cánh tay đó.

Nhưng loại bẻ gãy đó không phải là bẻ gãy xương, mà là đầu khớp xương xoay tròn bên trong da, sau đó da dẻ bị nghiền nát thò khớp xương ra ngoài.

- A...

Tiếng kêu rên thê thảm từ trong miệng tên thanh niên mặc áo vàng truyền ra, miệng nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt là sự hoảng sợ.

Mấy người ở cạnh vốn muốn đồng loạt ra tay nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì nhất thời sợ hãi, cơ thể như bị nhũn ra. Bọn họ sao có thể không nhìn ra được, thực lực của tên thanh niên anh tuấn này căn bản không phải bọn họ có thể chống lại được.

Tô Dật đi tới, đứng ở bên cạnh Hư Trần, trong lòng hơi chấn động. Tên Hư Trần này thoạt nhìn khá thân cận với người khác, làm người ta sinh lòng thân thiết, nhưng một khi động thủ lại giống như gió cuốn mây trôi, sạch sẽ gọn gàng, không phải dạng hiền lành gì.

- Ta hỏi một lần nữa, rốt cuộc là các ngươi đang tìm ai?

Hư Trần nhìn thanh niên mặc áo vàng trước mắt, hỏi, giọng nói vẫn rất êm tai.

- Chúng ta không phải đang tìm ngươi, căn bản là không quen biết gì ngươi, chúng ta đang tìm Dịch Túc!

Thanh niên mặc áo vàng kêu thảm thiết, bọn họ căn bản là không quen biết gì thanh niên mặc áo trắng này, bọn họ chỉ để ý tới Bá Vương tông Dịch Túc. Thanh niên mặc áo trắng này là ai, bọn họ cũng không biết.

- Nói sớm không phải đã xong từ nãy rồi sao.

Hư Trần cười nhạt, lúc này mới buông thanh niên mặc áo vàng kia ra, ngoái đầu nhìn Tô Dật mang theo vài phần đắc ý, nói:

- Ta nói rồi, chắc là đang tìm ngươi mà! Ta lại chẳng có kẻ thù nào!

Tô Dật bất đắc dĩ nhìn Hư Trần, lập tức nhíu mày.

Đám thanh niên đều bối rối, thần sắc ngạc nhiên đỡ thanh niên mặc áo vàng kia về, đang định rời đi.

- Nói đi, vì sao lại tìm ta?

Nguyên khí nhanh chóng xuất hiện dưới chân, Tô Dật chặn ở trước mặt đám người đó, hỏi.

Sắc mặt của đám đó bối rối, thanh danh của Bá Vương tông Dịch Túc bọn họ đã sớm nghe cả. Âu Dương Kim Vi của Thánh Sơn cũng không phải là đối thủ, bọn họ làm soa có thể là địch thủ của hắn được.

- Chúng ta chỉ là đã nghe nói tới tên của ngươi nên muốn biết mà thôi.

Thanh niên cả người có vẻ khá đồ sộ, trên cổ tay có hình săm đặc biệt cắn răng mở miệng nói.

Bá Vương tông Dịch Túc, bọn họ không phải là đối thủ, nhưng có vài người bọn họ lại càng không thể đắc tội được.

- Xem ra nói chuyện nhẹ nhàng đích thực là không có ích gì.

Tô Dật nói nhỏ, trong mắt có ánh sáng lặng yên khởi động. Câu nói vừa dứt, cơ thể bỗng nhiên bay lên, một chưởng vỗ thẳng về phía thanh niên cao lớn này.

Tốc độ quá nhanh, thanh niên đó nhìn một chưởng Tô Dật đánh tới, muốn ngăn cản nhưng phát hiện ra muốn làm mà không được. Chưởng ấn kia mở rộng dần trong con ngươi của y, nhanh như chớp hạ lên bụng.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng vang trầm thấp truyền ra, vang lên ở bụng của thanh niên đó.

Phụt...

Người này miệng phun máu tươi, cơ thể nhất thời bay ngược ra sau đập ầm ầm ở phía xa, làm cho mặt đất cũng phải nứt ra.

A....

Lập tức có tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, ôm bụng lăn lộn trên đất.

Ai nấy đều có thể nhìn thấy thanh niên kia đã bị phế khí hải đan điền, khí hải đan điền bị vỡ nát thì coi như đã trở thành một phế nhân.

Có người run sợ hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt sợ hãi. Thanh niên kia ngay cả lực ngăn cản cũng không có, một chiêu đã phải thành phế nhân, chuyện này còn khó chịu hơn cả bị giết.

Tô Dật không dành thêm một ánh mắt nào cho thanh niên đó nữa, hai tròng mắt thâm thúy nhanh chóng di chuyển tỏa ra ý lạnh, tự có khí tức bén nhọn tỏa ra, hỏi mấy người còn lại:

- Vì sao lại tìm ta?

- Đại nhân, chuyện này không liên quan gì tới chúng ta ta, là người của Thánh Sơn, là bọn họ bảo bọn ta tìm!

Có thanh niên sợ hãi, người của Thánh Sơn bọn họ không đắc tội được, nhưng bây giờ Bá Vương tông Dịch Túc xuất thủ hung hãn tàn ác như vậy nên bọn họ cũng không dám đắc tội.

- Thánh Sơn!

Nghe được hai chữ Thánh Sơn, ánh mắt của Tô Dật nhất thời trầm xuống, mắt nhìn bọn họ hỏi:

- Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu!

- Đệ tử của Thánh Sơn tìm bọn ta, bảo bọn ta tìm giúp họ tung tích của ngươi, trước tiên báo cáo vị trí sẽ có trọng thưởng, nhưng muốn làm gì thì bọn ta cũng không biết.

- Thực sự chuyện này không liên quan gì đến bọn ta, Thánh Sơn chỉ bảo bọn ta lưu ý mà thôi!

Mấy tên thanh niên đó cũng không dám giấu giếm nữa, nói ra tất cả.

Sư môn của bọn họ đều phải dựa vào Thánh Sơn để tồn tại, dựa vào Thánh Sơn mới sống được, bọn họ làm sao dám không nghe theo.

Đệ tử Thánh Sơn bảo bọn họ lưu ý tới Bá Vương tông Dịch Túc, còn có cả trọng thưởng, bọn họ gặp được đương nhiên sẽ lưu ý.

Biết được tất cả, sắc mặt của Tô Dật cực kỳ bình tĩnh, trong con ngươi thâm thúy lóe lên xichs quang, quả nhiên là Thánh Sơn.

Âm thầm thở ra một hơi, mắt Tô Dật sắc bén nhìn mấy tên thanh niên này, hỏi:

- Thánh Sơn bảo các ngươi tìm ta, các ngươi tìm, có phải bởi vì ta tương đối dễ bắt nạt không?

- Dịch Túc, bọn ta đã nói rồi, đừng có quá đáng quá, sư môn chúng ta có quan hệ sâu rộng với Thánh Sơn, nếu ngươi muốn đối phó với bọn ta thì Thánh Sơn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Có thanh niên nghiến răng lấy dũng khí nói vậy với Tô Dật.

- Xem ra quả thế rồi, ta tương đối dễ bắt nạt, nếu sư môn các ngươi đã có quan hệ với Thánh Sơn thì cũng đành thành toàn cho các ngươi vậy!

Câu nói vừa dứt, trong mắt Tô Dật bắt đầu hiện lên sự lạnh lẽo.

Lập tức có tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng trong đêm tối, thê lương não nề truyền khắp cả dãy núi.

Mấy người thanh niên miệng phun máu tươi, ôm bụng dưới co ro lăn lộn, đều đã bị phế.

Tô Dật hạ thủ không hề khách khí, nếu đã có quan hệ với Thánh Sơn lại đang tìm mình thì không cần phải khách khí làm gì.

- Thánh Sơn dường như rất khó đối phó, xem ra kẻ thù của ngươi không bình thường.

Mắt nhìn từng tên thanh niên bị phế trên mặt đất, ánh mắt của Hư Trần cũng âm thầm cảm thấy chấn động. Thân là một võ giả, khí hải đan điền trong cơ thể bị phế, chuyện này ở một mức độ nào đó thì so với phế bọn họ đi còn tàn nhẫn hơn.