← Quay lại trang sách

Chương 773

Nghe lời nói của Tô Dật, người có biểu hiện khinh thường cùng hèn mọn không còn nhiều.

Tô Dật cũng chỉ nhằm vào một mình Lưu Tiếu Hổ, bốn phía có không ít ánh mắt nhất thời đối mặt nhìn nhau, theo bản năng lui về phía sau một ít, ngồi chờ xem náo nhiệt.

Người có mặt nghe tới đó thì cũng nghe ra được dường như trước đó Lưu Tiếu Hổ cùng Bá Vương tông Dịch Túc đã có mâu thuẫn, thảo nào tên Lưu Tiếu Hổ này lại muốn lôi kéo mọi người.

Người có thể đi tới được đây không có một ai là kẻ ngu cả.

Tên Bá Vương tông Dịch Túc này nổi danh ở bên ngoài rồi, bọn họ căn bản sẽ không vì Lưu Tiếu Hổ mà đứng ra đối đầu.

Cảm giác được mọi người xung quanh không bị kích động theo mà còn đang âm thầm lui về phía sau chờ xem náo nhiệt, ánh mắt của Lưu Tiếu Hổ lóe lên hận ý nhàn nhạt, hơi nghiến răng lại, đám này quả nhiên đều không đáng tin cậy.

Mà lời nói của Tô Dật cũng làm sắc mặt của Lưu Tiếu Hổ ầm trầm xanh lại, ý lạnh trong ánh mắt có thêm sự ác độc.

Lưu Tiếu Hổ kiêng kỵ nhưng dù gì cũng là đại biểu của nhân vật đứng số một số hai của thế hệ trẻ Thiên Huyền tông, ở trong tông môn cho tới giờ đều cao cao tại thượng, lúc này ở trước mặt mọi người lại bị xỉ nhục cùng khinh thường như thế, trong lòng làm sao có thể nhịn được.

- Tiểu tử ngươi đừng nên quá đáng quá, nếu thật sự động thủ, đối với ngươi cũng không có ích lợi gì, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!

Khuôn mặt của Lưu Tiếu Hổ hơi co lại, cắn chặt hàm răng, trong mắt cũng tỏa ra sự uy hiếp, đang ở trong Thánh Vũ Mật Giới, Thiên Huyền tông vẫn còn đệ tử mạnh hơn ở trong này.

- Thật không? Vậy nếu hôm nay ta cứ muốn động thủ thì sao?

Tô Dật từ tốn nói.

- Vậy thì động thủ đi!

Lúc Lưu Tiếu Hổ nói xong thì sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, thân hình nhất thời bay thẳng về phía Tô Dật. Tu vi khí tức đã bước một chân vào Nguyên Chân cảnh không hề kiềm chế, nguyên khí tỏa khắp không gian.

⚝ ✽ ⚝

Lúc này trong tay Lưu Tiếu Hổ cũng đột nhiên nắm chặt một thanh đại đao, thân đao như mang cả phong lôi, được bao trùm nguyên khí và hào quang rực rỡ, không chút khách khí lấy thế sắc bén chém về hướng Tô Dật.

Lưu Tiếu Hổ biết tên Dịch Túc này hôm nay sợ là sẽ động thủ với gã, đang âm thầm chuẩn bị để tiên phát chế nhân (ra tay trước), toàn lực đánh thì gã còn có chút cơ hội.

Trong một chớp mắt này, lãnh ý trên khuôn mặt Lưu Tiếu thêm mấy phần đắc ý.

Thực lực của tiểu tử này rất mạnh, nhưng thế thì thế nào, chơi với gã thì còn non lắm.

Người thắng làm vua người thua làm giặc, đạo lý này cho tới bây giờ đều là chân lý xưa nay không đổi.

Đao trong tay Lưu Tiếu Hổ có cấp bậc cực cao, khí tức khiếp người mà sắc bén, thực lực đã phát huy tới cực hạn, ánh đao di chuyển nhanh hóa thành sóng triều đao nở rộ bốn phía. Từng luồng đao mang sáng chói như sấm sét, mang theo tiếng ô ô xé gió phong tỏa toàn thân Tô Dật, trong nháy mắt đã chém về phía hắn.

Trong nháy mắt Lưu Tiếu Hổ đột nhiên xuất thủ đó, mọi người ở bốn phía cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không ít người biến sắc, rất nhiều người đều không ngờ tới, lấy thân phận của Lưu Tiếu Hổ lại xuất thủ đánh lén như vậy, không khỏi hít một hơi khí lạnh thay Tô Dật.

Tất cả rất nhanh, ánh đao phong tỏa nơi yếu hại trên người Tô Dật, trong nháy mắt đã đánh tới.

Tô Dật ngước mắt, trong đôi mắt thâm thúy có xích quang nhanh chóng di chuyển, hàn quang nghiêm nghị.

Luận việc đánh lén, từ nhỏ tới lớn chỉ có Tô Dật đánh lén người ta, nào tới phiên người khác đánh lén mình được, hắn đã sớm có chuẩn bị rồi.

Vèo vèo vèo vèo

Từng ánh đao như điện hung hăng chém xuống nhất thời chém cơ thể Tô Dật thành những mảnh nhỏ.

- Trời ạ...

Có người không nhịn được kinh hô, không ít ánh mắt kinh hãi, Bá Vương tông Dịch Túc nổi danh bên ngoài cứ như vậy bị Lưu Tiếu Hổ chém chết.

Nhưng trong đám người, trong ánh mắt của hai người Kiếm Vô Khuyết cùng Thần Nhan Hoan lại nổi sóng lớn khi nhìn thấy cảnh đó, nhất thời hai tròng mắt tuôn ra ánh sáng.

Chỉ có Hư Trần là căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn rất bình tĩnh.

Hư Trần biết rõ nhất, chỉ với chút thực lực của Lưu Tiếu Hổ làm sao có thể là đối thủ của tên này được.

- Đao pháp màu mè cũng không có ích gì, chỉ có chút thực lực ấy thôi à?

Nhưng vào thời khắc này, giọng nói quen thuộc vang lên, thân thể của Tô Dật mới bị chém vỡ lại quỷ dị xuất hiện bên cạnh Lưu Tiếu Hổ.

Rất nhiều người cảm thấy kinh hãi, có người lúc này mới phát hiện ra, thân thể của Tô Dật mới vừa bị chém vỡ kia ngay cả một tia máu tươi cũng không có, chẳng qua chỉ là một tàn ảnh mà thôi.

Lưu Tiếu Hổ hoảng sợ, gương mặt đang nhe răng cười bị thay thế bởi sự kinh hãi.

Khi giọng nói vang lên, đồng thời Tô Dật cũng xuất thủ, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng, ánh sáng nguyên khí bao quanh, một chưởng ấn đánh thẳng ra làm chấn động không gian, khí tức xông bốn phía.

- Không ổn rồi!

Lưu Tiếu Hổ biến sắc, tất cả diễn ra quá nhanh xuất đao đã không còn kịp nữa, không thể làm gì khác là tay trái giơ lên toàn lực đỡ một chưởng này.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng va chạm vang lên, ánh sáng nguyên khí nổ tung trong cảnh bóng tối trước bình minh, cực kỳ rực rỡ chói mắt.

Kình lực cường hãn tấn công bốn phương, cát bụi mù mịt.

Xoạt xoạt!

Phụt!

Tiếng động vang lên liên tiếp, dưới vạn chúng nhìn trừng trừng, thân thể của Lưu Tiếu Hổ lảo đảo lùi về phía sau, bàn chân đạp lên mặt đất, nơi gã đi qua mặt đất nứt ra, máu tươi ào ạt phun ra từ miệng gã, đại đao trên tay phải rơi leng keng xuống đất.

Trên tay trái của Lưu Tiếu Hổ có máu tươi chảy ra, sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, trong cổ họng vang lên tiếng hừ nén đau đớn.

Kịch biến bất chợt đó làm cho mọi người xung quanh kinh hãi, chết trân quan sát tất cả.

Ai nấy đều thấy được, một chiêu Lưu Tiếu Hổ liền bại, còn bại thê thảm như vậy.

- Ta nói rồi, ta không để ngươi vào mắt, loại không chịu nổi một kích!

Tô Dật phất tay thu lại, mắt nhìn Lưu Tiếu Hổ, tu vi thực lực còn chưa đặt chân tới Nguyên Chân cảnh, thật sự hắn không để vào mắt.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Lưu Tiếu Hổ là đôi mắt kinh hãi mà oán hận, không ngừng co quắp, hàn quang bắt đầu khởi động, thủ ấn trong nháy mắt đã kết lại. Từng luống sóng linh hồn cường hãn nhất thời tản ra từ trong cơ thể gã, một cơn bão táp linh hồn vô hình thành hình quanh người làm cho không gian bốn phía cũng bắt đầu muốn vặn vẹo cả.

⚝ ✽ ⚝

Rất nhanh, lấy Lưu Tiếu Hổ làm trung tâm, một luồng sóng linh hồn cường đại bỗng nhiên xuất hiện làm cho mọi người xung quanh dự dưng cảm thấy mê muội, linh hồn vì đó mà run rẩy.

Lực linh hồn thật là mạnh...

Có người kinh hô, Lưu Tiếu Hổ là Ngự Hồn Sư, tất cả mọi người biết, lực linh hồn như vậy không hổ là linh hồn phẩm chất Hoàng phẩm.

- Ta cũng là Ngự Hồn Sư đó!

Dường như đồng thời lúc đó, Tô Dật cũng động, mắt nở nụ cười nhạt căn brn là chưa thực sự thu tay lại, nguyên khí xuất hiện dưới bàn chân, xích mang lóe lên lướt đi trên đất, thân ảnh nhất thời lấy thế quỷ mị nhanh chóng tới trước người Lưu Tiếu Hổ, căn bản là không để mọi người kinh ngạc về bão táp linh hồn quá lâu, hai tròng mắt thâm thúy có hàn quang nghiêm nghị, đã sớm có chuẩn bị đánh thẳng ra một quyền.

Tất cả hành động liền mạch lưu loát.

Ai nấy đều thấy được, Tô Dật dường như đã sớm có chuẩn bị, đã sớm đợi Lưu Tiếu Hổ.

Quá nhanh, Lưu Tiếu Hổ còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trong ánh mắt hoảng hốt dùng nguyên khí ngưng tụ trước người, bão táp linh hồn quanh người cũng phải chịu ảnh hưởng lớn.

Tất cả nhanh như sấm chớp, Tô Dật đã sớm có chuẩn bị, một chưởng đánh ra chính là xuyên thẳng qua bão táp linh hồn của Lưu Tiếu Hổ, nặng nề đánh lên người gã.