← Quay lại trang sách

Chương 784

Tô Dật đi ra, trên người có khí tức đang tràn ra đi thẳng về hướng ngọn núi trước mặt.

Nơi đó đang xuất hiện rất nhiều khí tức, đám đệ tử của Thánh Sơn đều hội tụ trên núi đó.

Chân núi, Tô Dật hơi ngước mắt rồi dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn.

Hư Trần vẫn đi theo phía sau Tô Dật, mắt nhìn bốn phía, nhắc nhở Tô Dật:

- Vẫn phải cẩn thận một chút, sợ là sẽ có bố trí!

- Tốc chiến tốc thắng thôi!

Ánh mắt của Tô Dật nghiêm nghị, sau khi dừng lại mấy hơi thì bước ra, có sát khí không ngừng tỏa ra trong mắt, còn phải tranh đoạt Hư Không Thánh Vũ đài, phải tốc chiến tốc thắng.

Dưới thuật dịch dung, dáng vẻ của Tô Dật cũng không xuất chúng, tóc đen rối tung, nhưng trên người có ngạo khí như dung nhập vào tận xương tủy tỏa ra tự nhiên làm người ta cảm thấy áp lực, tự có khí tràng cường đại làm người ta rùng mình.

Vèo vèo

Gần đó có người chạy tới, xuất hiện khắp nơi.

- Là hắn, Bá Vương tông Dịch Túc, ta biết hắn!

Có người từ xa đã nhận ra Tô Dật, kinh hô thành tiếng.

Thì ra thật sự xảy ra chuyện lớn, hình như Bá Vương tông Dịch Túc và đệ tử Thánh Sơn sắp có chuyện.

Bên ngoài phủ thành chủ, Bá Vương tông Dịch Túc công nhiên làm đệ tử quan trọng của Thánh Sơn là Âu Dương Kim Vi bị thương nặng, làm cho Thánh Sơn mất hết mặt mũi, những tin này mọi người đã sớm biết rồi.

Đã có rất nhiều người suy đoán trong Thánh Vũ Mật Giới, sợ là một khi có cơ hội thì đệ tử Thánh Sơn cũng sẽ không bỏ qua cho tên Dịch Túc này.

Mà bây giờ bọn họ may mắn được xem náo nhiệt bậc này, tới thật đúng lúc, tiếp theo hẳn sẽ có đại chiến.

Tô Dật lên núi, trên người có xích quang nhàn nhạt, vận khí trong người tỏa ra khí tràng cường đại.

Hư Trần cũng theo lên núi, nhưng chỉ theo phía sau Tô Dật, không gần không xa, thần sắc dửng dưng.

Vèo vèo

Rất nhanh, trên núi lần lượt từng bóng người bay vút xuống, từng khí tức không tầm thường cũng xuất hiện.

Lần lượt từng người hỗn tạp hứng thú quây tới, trong nhát mắt xuất hiện bốn phía Tô Dật, vây Tô Dật ở giữa.

Keng keng...

Có tiếng khí giới xuất khỏi vỏ, đao thương kiếm kích hàn quang khiếp người, tiếng phong lôi vang lên, cấp bậc hẳn là không thấp.

Ánh mắt của Tô Dật lẳng lặng đảo qua, sát khí trong mắt lúc này lại bình tĩnh đi không ít. Tổng cộng có chừng bốn mươi người, có một nửa là đệ tử Thánh Sơn, nhưng cũng có một vài người không phải đệ tử Thánh Sơn, đoán chừng là đệ tử của Huyền Nguyên tông, Thiên Cương môn, Thiên Dương môn... tu vi khí tức rõ ràng là hơi kém đệ tử của Thánh Sơn.

Nhìn trận thế bậc này, trong lòng Tô Dật hiểu rõ, người của Thánh Sơn thật sự đã bố trí một sát cục rất cẩn thận ngay nơi mình bắt buộc phải đi ngang qua, muốn giết mình.

Ánh mắt đảo một lượt, sau đó Tô Dật khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn lên núi/

Nơi đó, dưới một gốc cây đại thụ che trời, từ xa có một thân ảnh quen thuộc mặc áo bào tím đứng đó, vóc người cao vượt trội, phiêu dật xuất trần, khí vũ hiên ngang.

- Sở Trường Hoan!

Tô Dật biết ngườ này, nghe đồn lần này y là nhân vật đứng thứ hai trong đám trẻ tuổi mà Thánh Sơn phái tới tham gia đại hội Thánh Vũ, thực lực tu vi vượt xa Âu Dương Kim Vi.

Với trận thế này cộng thêm có Sở Trường Hoan tọa trấn cũng đủ để chứng minh mức độ Thánh Sơn muốn giết mình mãnh liệt như thế nào.

Trong mắt lóe lên ý lạnh, nhiều đệ tử Thánh Sơn như vậy có thể tham gia đại hội Thánh Vũ, hẳn đều là đệ tử quan trọng của Thánh Sơn. Trong lòng Tô Dật cảm thấy nếu như đám này đều bị giết trong Thánh Vũ Mật Giới thì Thánh Sơn cũng hẳn là sẽ cảm thấy đau lòng nhỉ!

- Dịch Túc, nhiều lần khiêu khích Thánh Sơn ta, hôm nay ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!

Một đám đệ tử của Thánh Sơn xúm lại, có một tên thanh niên mặc hoa phục dáng vẻ đứng đầu mở miệng, khí chất rất không tầm thường, khá cường đại, trong tay cầm một thanh bảo kiếm ba thước chỉ xéo trên không, ánh sáng khiếp người.

Không thể không nói, thanh niên này rất không tầm thường, chỉ là khi đứng bên cạnh Sở Trường Hoan thì bị lấn át không ít hào quang, lúc này khi đứng cùng với những đệ tử khác thì nhất thời xuất chúng, con ngươi xán lạn, khí chất siêu nhiên.

- Quả nhiên là người của Thánh Sơn, đây là họ muốn xuất thủ với Dịch Túc!

- Có rất nhiều đệ tử Thánh Sơn, sợ là có chuẩn bị kỹ càng mà tới, muốn không bỏ qua cho tên Bá Vương tông Dịch Túc này rồi!

- Bá Vương tông Dịch Túc, mấy lần làm Thánh Sơn mất hết mặt mũi nên đã chọc giận họ rồi!

- Chỉ có điều đường đường là đệ tử Thánh Sơn lại có nhiều người như vậy cùng đối phó với một tên đệ tử của Bá Vương tông không có chút danh tiếng gì, có phải hơi quá đáng không?

- Đây là trong Thánh Vũ Mật Giới, chỉ cần tên Dịch Túc này chết, đến lúc đó người khác cũng không tiện nói gì.

- Ồ, Dịch Túc hình như cũng có hai người, người kia là ai vậy, là người đi cùng Dịch Túc sao?

- Người nọ chẳng lẽ muốn giúp Dịch Túc, đắc tội với Thánh Sơn sao?

Rất nhanh, bốn phía đã xuất hiện rất nhiều người, đang bàn tán rôm rả.

Cũng có người chú ý tới Hư Trần, cảm thấyr ất kinh ngạc, chẳng lẽ còn có người muốn đi cùng Dịch Túc để đắc tội với Thánh Sơn sao?

Mắt nhìn thanh niên mặc hoa phục đứng trước nói chuyện, Tô Dật nhàn nhạt nhìn thoáng qua nhưng không nói lời nào, dường như không có ý để ý tới.

⚝ ✽ ⚝

Từ xa có một thân ảnh lướt tới, bào mũ che kín cả khuôn mặt, ngước mắt nhìn động tĩnh trên núi, tốc độ không khỏi nhanh thêm mấy phần.

Sau vài lần tăng tốc, người nọ đã xuất hiện ở bên ngoài vòng vây vây Tô Dật ở giữa.

- Muốn tìm chết sao!

Có đệ tử hét lớn một tiếng, mắt lóe ý lạnh. Bọn họ đang vây giết Bá Vương tông Tô Dật lại có người dám xông vào đây sao?

Tô Dật và Hư trần cũng cảm thấy có người xuất hiện, quay đầu nhìn thì ánh mắt nhất thời có chút ngoài ý muốn.

Người tới không phải ai khác, chính là Viêm Lân.

- Các ngươi nhiều người bắt nạt kẻ yếu, có phải không công bằng không!

Viêm Lân ngẩng đầu, mắt nhìn đám đệ tử Thánh Sơn đang giương cung bạt kiếm nói, nhíu mày, sau đó nhìn Tô Dật và Hư Trần đang bị vây, cười cười, nụ cười rất khó coi nhưng lại vô cùng chân thành.

- Nửa người nửa thú, hóa ra là một tên tạp chủng!

- Hóa ra là một nửa con nghiệt súc!

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Viêm Lân, không ít người tỏ ra chán ghét, nhìn với sự hèn mọn khinh thường. Loại nửa người nửa thú này vẫn luôn bị người ta đối đãi như súc vật.

Trước những ánh mắt cùng lời nói chói tai đó, Viêm Lân không hỏi cúi đầu xuống.

Viêm Lân cảm thấy hơi mất mát, y vốn cho là Thánh Sơn là thiên đường và thánh địa của võ giả, đệ tử Thánh Sơn sẽ không như vậy mới đúng.

Đệ tử Thánh Sơn có lẽ sẽ không giống người bình thường.

Nhưng bây giờ, Viêm Lân cảm thấy đệ tử Thánh Sơn hình như cũng không khác gì người khác.

- Chúng ta không thân không quen, ngươi đi nhanh đi!

Tô Dật quay đầu nói với Viêm Lân.

- Chuyện này không công bằng, bọn họ nhiều người, ta có thể giúp ngươi đối phó mấy người!

Viêm Lân do dự một chút, sau đó ngước mắt lên nói với Tô Dật.

Y đuổi theo chính là vì cảm thấy mình cần tới giúp đỡ.

Dịch túc và Hư Trần đều là người tốt, y có thể cảm giác được nên không muốn nhìn bọn họ bị đánh chết.

- Không sao cả, với mấy con cá nhỏ này ta còn chưa để vào mắt, ngươi đi đi!

Tô Dật lắc đầu cười nhạt một tiếng, không ngờ Viêm Lân lại đi theo phía sau, cảm thấy ngoài ý muốn, không muốn thấy Viêm Lân sau này sẽ bị mình liên lụy.