Chương 789
Lúc này Tô Dật không chút trì hoãn, cơ thể hạ xuống đất, sợ tóc bay lượn về phía sau, thân hình lóe lên, xích quang nhanh chóng di chuyển, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Sở Trường Hoan, ánh sáng chói mắt trong mắt như thể lôi điện, cực kỳ lạnh lẽo.
Sự thay đổi trong chốc lát đó làm cho con ngươi của Sở Trường Hoan hung hăng hoảng sợ.
Nhưng Sở Trường Hoan cũng không hổ là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất của Thánh Sơn, gã lập tức kịp phản ứng. Tay trái chợt đánh một chưởng về phía mặt đất, dựa thế mặt đất để bắn lên, tay phải cùng lúc có ánh sáng chói lòa tỏa ra, một khí tức cuồn cuộn như núi lửa phun trào nắm chặt thành quyền, xung quanh nắm tay mơ hồ xuất hiện vùng chân không như ẩn như hiện, giống như khe hở không trung sắp xuất hiện vậy.
Trong giây phút, khí tức cổ xưa làm người ta sợ hãi tản ra, mang theo tiếng leng keng, cương lôi vang từng đợt.
- Thánh Vương Thiên Cương quyền!
Trong sự kinh hãi, Sở Trường Hoan thể hiện năng lực phản ứng vượt xa người bình thường cùng thực lực khủng bố, không hổ là đệ tử trẻ tuổi đứng đầu của Thánh Sơn, cuối cùng dốc toàn lực đánh ra một quyền.
Đã bị thương nặng nhưng Sở Trường Hoan vẫn đáng sợ như thế, thậm chí lúc này dường như thế tấn công không hề bị vết thương ảnh hưởng bao nhiêu, khí tức cuồn cuộn trên người đã leo tới đỉnh.
Khí độ Thánh Vương đã tán loạn nhưng từ phía dưới áo bào tím của Sở Trường Hoan tràn ra ánh sáng cùng văn lộ làm cho khí tức lúc này trên người gã so với mới rồi cũng không kém, thậm chí cảm giác còn hơn trước.
Người biết rõ về Sở Trường Hoan đều sẽ biết, khí độ Thánh Vương là ước mơ tha thiết của đệ tử Thánh Sơn, nhưng Sở Trường Hoan lại hơi ngoại lệ. Mạnh nhất của gã không phải là khí độ Thánh Vương, gã có con bài riêng của mình.
Lúc này ánh mắt kinh hãi, trong lòng Sở Trường Hoan hiểu rõ, tên Bá Vương tông Dịch Túc này so với trong tưởng tượng của gã còn mạnh hơn, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã. Gã đã không còn đường lui, chỉ có thể dồn toàn lực liều mạng.
Đã không còn lựa chọn nào khác, Sở Trường Hoan dùng hết tất cả tới cực hạn, thậm chí không tiếc thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể.
Đối mặt với Bá Vương tông Dịch Túc bị đánh giá thấp, trong lòng Sở Trường Hoan hiểu rõ, nếu không trả một cái giá thật lớn thì đừng nói là đánh bại người này, thậm chí mình cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Cho nên Sở Trường Hoan lựa chọn trả một cái giá thật lớn, dồn toàn lực.
Trận chiến này liên quan tới mặt mũi của Thánh Sơn, cũng liên quan tới sinh tử của bản thân gã, không có lựa chọn nào khác.
Ù ù!
Một quyền ầm vang, chấn động trời cao, cương lôi từng đợt đất rung núi chuyển, đây là một kích toàn lực của Sở Trường Hoan.
Nhưng khi một quyền này đánh ra, đồng thời thân ảnh của Tô Dật cũng lấn lên, cũng đấm ra một quyền.
Một quyền này của Tô Dật không hề cuốn hút, xích quang khuếch tán, trong nắm tay có sức mạnh đáng sợ như hỏa sơn, tiếng nổ mạnh tựa sấm rền vang lên ầm ầm, như thế bá vương thức tỉnh, uy thế của Hoàng giả giáng xuống cực kỳ vĩ đại.
Hai quyền va vào nhau trong nháy mắt như thể hai viên vẫn thạch hung hăng va vào nhau.
Bùm!
Trên không run rẩy ầm vang, trong nháy mắt, dường như không chút trì hoãn nào, trong quả đấm của Sở Trường Hoan truyền ra tiếng vang nhỏ xíu, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, trong hai con ngươi tuôn sự hoảng sợ không gì sánh được.
- Đây chính là cái gọi là người trẻ tuổi đứng đầu của Thánh Sơn sao, không chịu nổi một kích!
Câu nói lành lạnh truyền ra từ trong miệng Tô Dật. Sát khí lành lạnh lan tràn từ trong mắt, trong quả đấm, luồng lực mênh mông cuồn cuộn trào ra.
Răng rắc!
Phụt!
Trong quả đấm của Sở Trường Hoan tiếng vỡ vụn của khớp xương vang răng rắc, văn lộ bắt đầu phá hủy cơ thể, một ngụm máu tươi lớn bắn thẳng ra, cơ thể giống như diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.
Trong phút chốc, hai tròng mắt Sở Trường Hoan hoảng sợ, từ trong cơ thể ra ngoài có một tầng nguyên khí ngưng tụ lại thành áo giáp, mới rồi bao trùm quanh thân nhưng trong nháy mắt đã bị vỡ nát dễ như trở bàn tay.
Xì xì xì...
Máu tươi bắn như nước, cơ thể của Sở Trường Hoan lần thứ hai bay ngược ra sau, đập ầm ầm liên tiếp đụng nát mấy viên cự thạch, cơ thể chìm vào trong đống đá vụn.
Lúc này, khắp cơ thể của Sở Trường Hoan đều tràn ra máu, tóc tai bù xù, áo bào tím nhuốm máu, chảy máu không ngừng, tựa như thành một huyết nhất.
Trên nắm tay phải cũng máu thịt be bét, xương vỡ cùng máu thịt lẫn vào nhau khiến người ta nhìn cũng cảm thấy run sợ.
Động tĩnh đáng sợ trong nháy mắt ngừng lại.
Bắt đầu rất nhanh, kết thúc còn nhanh hơn!
Xa xa đã càng ngày càng nhiều người tới vây xem hơn, dại ra, từng gương mặt là sự kinh hãi trân trân, ngây ra như phỗng, kinh hãi tột đột.
Có người trừng mắt sắp rơi cả tròng, chuyện này quá dọa người rồi, khi Mạch Bách Minh bị cường hãn đánh chết đã làm bọn họ hết hồn rồi.
Lúc này Sở Trường Hoan bị thua, chắc chắn là làm cho tất cả người vây xem sởn tóc gáy, da đầu như sắp nổ tung.
Sở Trường Hoan cường đại, không có ai dám phủ nhận.
Khi Sở Trường Hoan dồn toàn lực có sức chiến đấu cỡ nào, đừng nói là võ giả đồng cấp, hẳn là đủ để chém giết đối thủ vượt cấp rồi.
Nhưng hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào quan sát có thể thấy được, cường đại như Sở Trường Hoan, một trong những đệ tử cường đại kiệt xuất nhất của Thánh Sơn vậy mà lại thất bại,
Từ lúc mới bắt đầu vây giết đến khi Sở Trường Hoan xuất thủ, tất cả mọi người đều cho rằng Bá Vương tông Dịch Túc sẽ phải chết.
Trong cùng thế hệ, ai có thể đánh đồng được với đệ tử kiệt xuất nhất Thánh Sơn chứ, hầu như là chuyện không thể nào.
Nhưng bây giờ kết quả này khiến người ta không thể tin được, có người hung hăng dụi dụi mắt, tưởng mìn xuất hiện ảo giác.
Nhiều đệ tử Thánh Sơn như vậy lại không chịu nổi một kích, Mạch Bách Minh bị đánh chết, cường đại như Sở Trường Hoan cũng bị thua dễ như trở bàn tay, không chịu nổi một kích.
Rất nhanh, người vây xem phục hồi lại tinh thần, mắt nhìn thân ảnh phía trước mà hút khí lạnh, tự dưng chấn động trong lòng.
Nhìn thân ảnh ở phía trước, con ngươi của Hư Trần cũng rung rung, rốt cuộc gã đã hiểu vì sao tên kia không cần gã hỗ trợ rồi.
Từ ban đầu, Hư Trần biết đám đệ tử Thánh Sơn muốn giết người này thì sợ là khó làm được.
Nhưng Hư Trần cũng không dự liệu được người này lại cường hãn tới đáng sợ như thế.
- Nhất định là bí pháp!
Con ngươi của Hư Trần âm thầm sáng lên, nhớ lại trước đó nhìn thấy bí pháp của Tô Dật, rõ ràng có năm lần cơ hội đột phá, nhưng tên kia lại mạnh mẽ không đột phá, tu hành tự ngược như vậy chắc chắn là có bí pháp.
Trước đây lúc gã giao thủ với tên kia, hắn cũng không cường hãn tới mức như thế.
Hư Trần đương nhiên cũng không biết trước đây lúc Tô Dật tu hành Thái Hư Thần Hải thành công hai lần, đánh bại đám Âu Dương Kim Vi cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Sở Trường Hoan thực sự là cực kỳ mạnh, chân chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ, là thiên chi kiêu tử. Nếu là mấy giờ trước mà Tô Dật gặp phải, nếu muốn đánh bại thì không dễ như này được.
Nhưng không thể không nói tên Sở Trường Hoan này không có vận may tốt, đụng phải Tô Dật vừa mới tu luyện Thái Hư Thần Hải thành công năm lần, chiến lực đã tăng tới gấp mười lần trước đây.