Chương 807
Thanh niên áo trắng sắc mặt đại biến, cấp tốc giật lui, trên người hiện ra quang tráo do nguyên khí tạo thành, thi triển một thân sở học, hiểm hiểm tránh được một kích.
- Xoẹt...
Nhưng kình phong lăng lệ trước ảo ấn vẫn sát qua bên cổ, khiến da thịt đau nhói, mấy sợi tóc mai bị trực tiếp chấn vụn, làn da nơi cổ hiện ra vết máu, máu tươi tràn ra.
- Ngươi bại!
Ngay lúc thanh niên áo trắng tưởng rằng đã tránh qua một kích, chợt có tiếng nói nhàn nhạtvang lên bên tai, trảo ấn kia lấy phương thức không cách gì tưởng tượng xoay ngược về, đột nhiên áp xuống, mang theo quang mang mịt mờ như sương mù, thế như long trảo hồi đầu, trực tiếp bấu lên đầu vai..
- Xoẹt!
Trảo ấn rơi xuống, một luồng kình lực hung hãn áp tới, cự lực dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể, nửa người thanh niên áo trắng nháy mắt ỉu xìu, đầu vai xoạt xoạt vang dậy, tiên huyết tràn ra, nguyên khí trong cơ thể bị cầm cố.
- Ầm!
Thanh niên áo trắng bị trực tiếp ném ra khỏi cự thạch, còn chưa kịp hồi thần thì đã nện xuống đất.
- Thất bại!
Trong Thanh Vân Tông, có trưởng lão mặt sắc ngưng trọng, song quyền nắm chặt, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm, đệ tử trong tông trọng điểm bồi dưỡng không ngờ lại bị một tên tán tu không chút danh tiếng đánh bại, lấy nhãn lực bọn họ tự nhiên là nhìn ra được, đối phương căn bản chưa hề sử dụng toàn lực, có thể nói đệ tử tông môn bọn họ bại tương đối thảm.
- Hư Trần kia thâm bất khả trắc, là một ngựa ô của quyết đấu lần này!
Tố Vân trưởng lão thần sắc bình tĩnh, ánh mắt tò mò đánh giá Hư Trần.
- Ầm!
- Coong!
Trong tiếng trầm vang, năng lượng đụng nhau, Viêm Lân bạo phát, một quyền được che phủ bởi lân phiến máu đen trực tiếp đánh rơi bảo kiếm trong tay nữ tử thân hình mạn diệu.
Sắc mặt nữ tử đại biến, nhưng ngay khi nàng còn chưa kịp có phản ứng, Viêm Lân đã lấn người áp tới, đột nhiên hóa quyền thành chưởng, hắc quang ba động, kình phong khủng bố truyền ra tiếng ô ô vang dậy, hung hăng vỗ tới một chưởng.
Nữ tử ánh mắt ngưng trọng, nguyên khí tuôn động dưới chân, thân hình mạn diệu lập tức lấy một loại tư thế quái dị khẽ lắc một cái, hiểm hiểm tránh được chưởng của Viêm Lân.
- Tránh không được!
Đúng lúc này, Viêm Lân mở miệng, cánh tay đột nhiên run lên, chưởng ấn vừa bị tránh được tựa như Linh Xà, lấy một độ cong không thể tưởng tượng xẹt qua hư không, lách nửa vòng trực tiếp vỗ lên đầu vai nữ tử.
- Ầm!
Nữ tử hừ một tiếng, miệng phun máu tươi, thân thể mềm mại bay rớt ra ngoài, trùng trùng nện xuống nơi xa.
- Di...
Rất nhiều người đều đang coi chừng giao phong giữa Viêm Lân và nữ tử mạn diệu, thế công quỷ dị vừa rồi của Viêm Lân khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, đây là loại thủ đoạn gì, cánh tay không ngờ lại có thể dài ra, sao hắn làm được?
- Đó là bán yêu chi thể, có thể là thiên phú của hắn!
Trong đám người vây xem có cường giả nhìn ra manh mối, thanh niên mặt mũi xấu xí kia là bán yêu chi thể, nửa người nửa thú, thủ đoạn quỷ dị này có lẽ đến từ Yêu Tộc.
- Nửa người nửa thú cũng có thể tới tham gia Thánh Vũ đại hội ư?
Không ít đệ tử tuổi trẻ thốt lên kinh ngạc, nửa người nửa thú, yêu tộc và Nhân loại kết hợp sinh ra, là đối tượng mà cả Yêu tộc lẫn nhân loại đều không dung thứ.
- Yêu tộc và Nhân tộc cấm chỉ kết hợp, nhưng thời gian dài trôi qua, vô luận là nhân loại hay yêu tộc đều đã thành thói quen, tuy không dung, tuy cấm kỵ, nhưng đều đã mở một con mắt nhắm một con mắt, không ít môn phái lớn cũng có một cường giả bán yêu chi thể cường hãn.
Có người giải thích cho đám hậu bối, Yêu tộc và Nhân tộc kết hợp tuy là cấm kỵ, nhưng thời gian dài trôi qua, vô luận là Nhân tộc hay Yêu tộc cũng đều đã quen với hiện tượng này, tuy vẫn cấm chỉ, nhưng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Rất nhiều môn phái lớn đều có cường giả bán yêu chi thể cường hãn, chỉ là kết cục của những nửa người nửa thú kia thường đều rất thê thảm.
- Tiểu gia hỏa này mạnh thật!
Thấy Viêm Lân thắng lợi, ánh mắt Tô Dật chớp động, hắn không ngờ Viêm Lân lại cường hãn đến thế, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Rất nhanh, vòng quyết đấu kết thúc, trong tiếng hoan hô xung thiên, trên mười sáu khối cự thạch chỉ còn lại mười sáu thân ảnh.
- Lợi hại thật!
Người xem sôi trào, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Mười sáu người này nhất định dương danh Trung Châu, tiền đồ không thể hạn lượng, đây là mười sáu thiên kiêu trong thiên kiêu!
Tô Dật quét mắt đánh giá toàn trường, mười sáu người còn lại không khác với dự đoán của hắn là mấy, Thánh Sơn Nạp Lan Như Ngọc, Hỏa Thần tông Xích Thiên Huyễn, Thiên Huyền Tông Cung Thiên Tinh, Thanh Vân Tông Lý Thanh Vi, Tam Nguyên môn Phong Thanh Lộng, Thanh Hư Môn Lâm Phàm, Càn Thiên tông Thần Nhan Hoan, Thú Hoàng tông Thiểu Ti Quân, Thần Kiếm Môn Mộ Dao, Kiếm Vô Khuyết, thanh niên đầu lĩnh Ngự Thiên Cung, cộng với chính mình, Hư Trần, Viêm Lân và hai thanh niên khác, một người thân hình to lớn, trên vai có huy chương Thú Hoàng tông.
Người cuối cùng, khuôn mặt thoạt nhìn đã khá trưởng thành, có vẻ là người lớn tuổi nhất, chẳng qua khí chất cũng bất phàm, là đệ tử Càn Thiên tông.
Trong trận dung các tông phái, các vị trưởng lão và cường giả có người hoan hỉ, cũng có người tiếc nuối.
Lượt tiến vào vòng một mười sáu này, theo lý mà nói, đệ tử Thánh Sơn đều chết sạch, chỉ còn một mình Nạp Lan Như Ngọc, ngũ tông tam môn bọn họ chí ít cũng có thể chiếm đa số, bình quân mỗi một sơn môn sẽ có hai người tiến vào mới đúng.
Nhưng tình hình bây giờ lại chỉ có Thần Kiếm Môn, Càn Thiên tông và Thú Hoàng tông là mỗi bên có hai người tiến vào vòng một mười sáu.
- Ha ha!
Khắc này, trong Thần Kiếm Môn, Càn Thiên tông và Thú Hoàng tông, các vị cường giả trưởng lão mắt lộ ý cười, mừng rỡ không thôi, sơn môn bọn họ đều chiếm hai danh ngạch trong vòng một mười sáu, vượt qua các sơn môn khác.
Trong trận dung Thánh Sơn lại gần như đều toàn là ánh mắt mang theo lãnh ý, đặc biệt là khi thấy Hư Trần và Viêm Lân đều tiến vào vòng một mười sáu, điều này khiến cho tâm tình Thánh Sơn khó chịu cỡ nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
- Ông!
Có tiếng chuông quanh quẩn, vang vọng hư không.
- Chúc mừng tiến vào vòng tiếp theo, quy tắc như cũ, không thể cố ý hạ sát thủ, không thể vận dụng Ngự Hồn Sát Phù hay bất cứ ngoại lực gì, đối thủ là ai đều hoàn toàn ngẫu nhiên.
Âu Dương Viễn Phong lần nữa bước lên hư không, ánh mắt làm như vô ý đảo qua Tô Dật, Hư Trần và Viêm Lân, thần sắc phức tạp.
- Ầm!
Tùy theo thoại âm Âu Dương Viễn Phong rơi xuống, mười sáu khối cự thạch trên quảng trường lần nữa chấn động, kim quang bạo phát, khí tức thần thánh tràn ra, cấp tốc xoay tròn.
- Ù ù!
Mặt đất rung lên, hư không ầm vang, kim quang xông thẳng trời mây.
- Muốn tiến vào vòng một tám, quyết đấu sẽ càng lúc càng kịch liệt!
- Đây là thiên kiêu tranh bá, bất kỳ người nào cũng đều là thiên tài!
Đám đông sôi trào, quyết đấu sẽ càng lúc kịch liệt, càng đến vòng tiếp sau, những người còn lại sẽ càng mạnh, đây mới thật sự là thiên kiêu tranh bá, chỉ có thịnh sự như Thánh Vũ đại hội mới có thể thấy được nhiều thiên kiêu như vậy xuất hiện!