← Quay lại trang sách

Chương 816

Hừ!

Cảm giác được ý mắt Quan Lan phó cung chủ, Tô Cuồng Ca trưởng lão nghiêng người lườm một cái, cổ họng tràn ra tiếng hừ lạnh nhàn nhạt.

Vòng một tám diễn ra vô cùng kịch tính, chỉ còn lại hai cặp chưa có kết quả là Viêm Lân và Lâm Phàm, Thiểu Ti Quân và Phong Thanh Lộng.

- Chiến!

Thế công từ Thiểu Ti Quân cuồng mãnh mà bá đạo, nguyên khí trên thân cuộn trào, búi tóc buộc chỉnh tề sớm đã phiêu tán, tung bay phất phới, thân hình thon dài được bao phủ bởi vòng sáng nguyên khí, phong thái tuấn lãng như chiến thần, bốn phía mơ hồ có thú ảnh phù hiện.

Phong Thanh Lộng cũng rất mạnh, quanh thân rực rỡ hào quang, hai mắt lưu chuyển một loại hà quang khiếp người, bốn phía như có mây mù tuôn động.

Hai người đều siêu phàm thoát tục, quyết đấu kịch liệt, khiến cho không ít nữ tử bốn phía gào thét cổ vũ.

Phong Thanh Lộng dốc hết toàn lực, trong tay xuất hiện song kiếm, một thanh ba thước, một thanh một thước, một ngắn một dài, phong lôi rít gào, kiếm khí như cầu vồng.

Nương theo thú ảnh hung cầm do nguyên khí hóa thành dưới chân, Phong Thanh Lộng triển khai trấn áp, tứ phương chấn đông, thế công khiến cho đám người đã đánh bại đối thủ như Lý Thanh Vi, Mộ Dao, Hàn Lưu Vân đều không khỏi biến sắc.

Tô Dật cũng động dung, Phong Thanh Lộng không hổ là hạt giống số một của Thanh Vân Tông, thực lực có thể ngạo thị đồng bối, cực kỳ cường hãn.

Ánh mắt Thiểu Ti Quân tràn ngập chiến ý, dưới thế công của Phong Thanh Lộng, hắn lại không hề né tránh, ngược lại không lùi mà tiến, thú ảnh không ngừng phù hiện quanh thân, da thịt trên người tỏa ra lưu quang, bộc phát lực lượng đáng sợ.

- Phá...!

Quát to một tiếng, Thiểu Ti Quân vũ động hai tay, nguyên khí ngút trời tuôn trào từ trong cơ thể, cộng minh với năng lượng thiên địa, bùng lên ánh sáng lộng lẫy, đủ loại quang mang tuôn động, tuôn ra không ít thú ảnh, quét ngang tới trước mặt.

Kiếm quang xuyên thủng một ít thú ảnh, nhưng thú ảnh cũng ngăn đỡ kiếm quang, lấy hai người làm trung tâm, hư không bốn phía hư không ngừng trầm vang, năng lượng nguyên khí kích đãng.

- Bại đi!

Thiểu Ti Quân bạo quát, mái tóc bay múa, quần áo phần phật, tung ra một kích sau cùng, nguyên khí tuôn trào, bàn tay ngưng kết thủ ấn, một hư ảnh giao long sáng chói kèm theo yêu khí cuồn cuộn bạo tuôn mà ra.

- Gào!

Giao long rít gào, giống như vật sống, yêu khí trải ra khắp một khoảng trời.

Phong Thanh Lộng biến sắc, song kiếm hợp bích, một đạo kiếm quang chém ngang, nương theo sau là mây mù lượn quanh, đón đánh hư ảnh giao long kia.

Hai người lần nữa đụng nhau, hư không ầm vang, không gian sóng gợn đều bị xốc lên.

Giao long xung kích, mở miệng thôn phệ kiếm quang, lại bị kiếm quang chém nát.

Nhưng yêu khí cuồn cuộn cũng đã hung hăng xông vào cơ thể Phong Thanh Lộng.

- Ầm ầm...

Thân thể Phong Thanh Lộng lảo đảo lùi ra sau, miệng không ngừng thổ huyết.

Thiểu Ti Quân cũng thân hình lảo đảo, nhưng sau mấy bước liền ổn định thân thể.

- Phốc!

Phong Thanh Lộng còn muốn tái chiến, nhưng nguyên khí vừa lần nữa vận chuyển, chẳng biết tại sao, đột nhiên lại phun ra một búng tiên huyết.

- Trúng Thiên Long kình của ta, lại dám cường hoành động thủ, căn cơ bị hủy, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì kinh mạch vỡ nát, ngươi đã thua!

Thiểu Ti Quân híp mắt nhìn Phong Thanh Lộng, lạnh lùng nói. Thiên Long kình chính là bài tẩy của hắn.

Phong Thanh Lộng sắc mặt ngưng trọng, mắt như tro tàn, hắn còn có sức tái chiến, nhưng cũng tự biết tình hình bản thân.

Giống như Thiểu Ti Quân vừa nói, lúc này trong cơ thể hắn đang có một cỗ lực lượng đáng sợ không cách nào khu trừ, như một con hung long chiếm giữ cơ thể, chỉ cần hắn vận dụng nguyên khí, lực lượng này sẽ chấn nát kinh mạch hắn.

- Thú Hoàng tông Thiên Long kình, chủ quan quá.

Nhìn biến hóa tại trường, cường giả Tam Nguyên môn đều rất biệt khuất, Phong Thanh Lộng đã không cách nào tái chiến, đồng nghĩa với vô duyên tiến vào vòng sau.

Ngược lại, cường giả Thú Hoàng tông thì đều mắt lộ ý cười, tuy một đệ tử khác bại bởi Thần Kiếm Môn Mộ Dao, nhưng tốt xấu Thiểu Ti Quân đã không phụ kỳ vọng, thuận lợi tiến vào vòng kế tiếp.

Tại trường, lúc này chỉ là còn hai người sau cùng là vẫn đang quyết đấu kịch liệt.

Lâm Phàm vẻ mặt sáng sủa, tuổi tác không lớn, nhìn có vẻ còn chưa đến hai mươi, lúc này quanh thân lại phủ đầy sương mù, áo trắng tung bay, phong thái bất phàm.

Khí tức trên thân lại càng cường hãn, từng bước bước ra, hào quang chói mắt, không ngừng áp chế Viêm Lân.

Không chút nghi vấn, Lâm Phàm cực mạnh, niên kỷ còn nhỏ đã có thực lực như vậy, đủ khiến ai nấy đều khiếp sợ.

- Không ngờ Thanh Hư Môn Lâm Phàm này cũng có thiên tư kinh người như vậy!

Trong ngũ tông tam môn, có cường giả tán thán.

Càn Thiên tông Thần Nhan Hoan tuổi chưa đến hai mươi nhưng thực lực đã vô cùng kinh khủng, thiên tư đó tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.

Nhưng bây giờ Lâm Phàm này dường như cũng không hề kém cạnh!

Tương phản, Viêm Lân bộ dạng xấu xí, nửa người nửa thú, khuôn mặt hung tợn, khiến cho không ít người sinh ra chán ghét phản cảm, lại một mực bị Lâm Phàm áp chế, lúc này càng là có người truyền ra tiếng chê cười.

Nhưng tại trường, người có ánh mắt cay độc lại đều không khỏi chấn kinh.

Đặc biệt bị các cường giả trưởng lão trong ngũ tông tam môn, ai nấy dõi mắt nhìn chằm chằm lên quảng trường, sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Thậm chí các cường giả Thanh Hư Môn đều không có ý cười, ngược lại càng lúc càng ngưng trọng.

Bọn họ sao có thể không nhìn ra, dù mới đầu Lâm Phàm chiếm được thượng phong, nhưng vô luận Lâm Phàm áp chế thế nào, từ đầu tới đuôi đều chưa từng triệt để ngăn chặn được Viêm Lân kia.

Viêm Lân xuất thủ đơn giản trực tiếp, giống như chỉ biết vận dụng một loại man lực nào đó, khăng khăng lại khiến Lâm Phàm một mực không cách nào áp chế triệt để.

- Ầm!

Lân phiến đen trên người Viêm Lân hé mở, khí tức hung hãn bạo phát ra, tuy bị áp chế lại không mấy sợ hãi, lân phiến trên thân này kiên cố không gì phá nổi, là vũ khí phòng ngự tốt nhất.

Hiện tại bốn phía đã dần lắng lại, chỉ còn mỗi Lâm Phàm và Viêm Lân.

Điều này khiến cho Lâm Phàm càng lúc càng rốt cuộc, không chút bảo lưu, tu vi Nguyên Chân kỳ nhị trọng đỉnh phong cuốn thốc mà ra.

- Ầm!

Khí tức ầm vang, quanh thân Lâm Phàm sáng rực hào quang, mang theo một mảnh gợn sóng không gian lắc lư.

- Thanh Vân ấn!

Một tiếng trầm quát, tay Lâm Phàm ngưng kết thủ ấn, chưởng ấn khoái tốc phát động, trên thủ ấn lượn lờ khí lưu như sương mù, như cuồng phong đảo qua, bốn phía vang vọng tiếng xé gió, không gian chung quanh chưởng ấn đều thoáng vặn vẹo.

Chưởng ấn ẩn chứa toàn lực của Lâm Phàm, kình lực cường hãn như bão táp bao phủ bốn phía.

Viêm Lân lại vẫn như thường, ra tay trực tiếp mà đơn giản, vung tay lên, phía trước nắm tay được lân phiến đen bao trùm, đụng thẳng tới, đánh văng chưởng ấn đáng sợ kia.