← Quay lại trang sách

Chương 845

Ngược lại tuy Cung Thất cũng hơi nhăn mày, nhưng sâu trong mắt lại lấp lánh mong đợi và hy vọng, cánh tay nhỏ nhắn siết lại, có vẻ cũng rất căng thẳng, nhàn nhạt nói:

- Tại sao ta cảm giác tên khốn Tô Dật kia sẽ không dễ thất bại, trước đây Mộ Dao đều chưa từng đánh bại được hắn, Nạp Lan Như Ngọc e rằng cũng vậy!

Nghe lời này của Cung Thất, ánh mắt đám người Anh Thiển Thiển, Kiếm Thập Nhất, Tư Đồ Mục Dương lập tức run lên, không khỏi tuôn ra hy vọng, mắt sáng rực nhìn chằm chằm cự thạch.

Lúc trước trên Vạn Kiếm đại hội, chênh lệch tu vi giữa Tô Dật và Mộ Dao cũng vô cùng lớn.

Thậm chí sau cùng Mộ Dao còn yêu hóa thành Kim Sí Đại Bằng, nhưng cũng vẫn thua dưới tay Tô Dật.

Song đám người Kiếm Thập Nhất cũng rõ ràng, Nạp Lan Như Ngọc cường hãn hơn xa Mộ Dao, trừ phi... xuất hiện kỳ tích, tên biến thái Tô Dật kia vẫn còn bài tẩy chưa lật.

Toàn trường thinh lặng, hết thảy náo động lắng xuống, chỉ còn tiếng năng lượng gào thét khuếch tán ra từ trên cự thạch.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây, hi vọng được chứng kiến kỳ tích tiếp tục xuất hiện, Tô Dật liệu có chống đỡ được dưới thế công đáng sợ kia của Nạp Lan Như Ngọc hay không?

Cho dù là người một mực ủng hộ Nạp Lan Như Ngọc, lúc này cũng đều nín hơi mà đợi.

Bởi vì Tô Dật quá kinh người, liên tiếp tung ra bài tẩy khiến người xem hoa cả mắt, khiến đến tận lúc này bọn họ vẫn không dám tuyệt đối khẳng định Tô Dật sẽ thất bại.

Chỉ là trong đầu không tránh được âm thầm nghĩ, hẳn là Tô Dật khó mà bất bại được nữa, lúc này sợ rằng không chết cũng tẩu hỏa nhập ma.

Trên quảng trường, ánh mắt ba nữ tử nghiêng nước nghiêng thành Mộ Dao, Lý Thanh Vi, Thần Nhan Hoan cũng đều chăm chú nhìn lên cự thạch, tựa hồ đang cùng chờ đợi điều gì.

Ánh mắt đám người Thánh Sơn Băng Phủ, Vương Toàn Đức cũng đang nhìn cự thạch không chớp mắt.

- Làm sao có thể...

Đột nhiên, ánh mắt Băng Phủ chợt đại biến, sắc mặt không thể tưởng tượng, trong mắt tuôn ra vẻ kinh hãi.

Ngay sau tiếng kêu thất thanh của Băng Phủ, năng lượng trên cự thạch dần dần tán đi, cảnh tượng dần hiện rõ trong mắt.

Một đạo ánh sáng chói mắt đột ngột xuất hiện.

Nhìn đạo thân ảnh kia, ánh mắt Nạp Lan Như Ngọc bất giác run rẩy, trong lòng tuôn ra cảm giác bất an.

Đạo ánh sáng chói mắt từ từ bốc lên, năng lượng thiên địa bốn phía ba động.

Lúc thân ảnh bốc lên đối diện với thân ảnh khổng lồ của Nạp Lan Như Ngọc, mọi thứ rốt cục triệt để hiện ra rõ ràng.

Ngay dưới mắt bao người, năng lượng quanh đạo thân ảnh chói mắt từ từ tán đi, sau lưng có hai cánh đỏ chói vỗ động, trên người quần áo tả tơi, mái tóc rối bù, nhưng da thịt phơi bày ra ngoài lại óng ánh trong sáng, có xích quang âm thầm tràn ra.

Kỳ quái hơn chính là, máu tươi vốn xối xả trên thân nay ùn ùn quay về trong cơ thể, khôi phục hoàn hảo như xưa, ẩn ẩn còn mang đến cảm giác hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Hai mắt nhắm chặt, hai cánh chớp động xích quang, Tô Dật lẳng lặng mà đứng.

- Tiểu tử hay lắm!

Trong Thần Kiếm Môn, Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão, Mai Hoa Diệp trưởng lão, còn cả Ngự Thiên Cung Quan Lan phó cung chủ, Tây Vô Tình, ánh mắt ai nấy đều run lên, mặt hiện ý cười, kích động không thôi.

- Hừ, ta biết lão đại nhất định không sao mà!

Tô Tiểu Soái reo lên vui mừng.

- Quá biến thái, cư nhiên không việc gì!

Trong các đại thế lực ngũ tông tam môn, đám cường giả trưởng lão cũng nhịn không được động dung, ánh mắt chớp động.

- Không có việc gì, thật sự không có việc gì!

Đám người Tư Đồ Mục Dương, Lưu Vân Xuyên, Âu Lạc, Cung Thất, Anh Thiển Thiển vốn đang siết chặt nắm tay nay không giấu được vui mừng hung hăng reo lên, khoa tay múa chân, cuồng hô không dứt.

- Tô Dật, vậy mới phải chứ!

- Tô Dật!

- Tô Dật!

- Tô Dật!

- Tô Dật!

-...

Tùy theo tiếng hò reo vang lên từ chỗ đám Lưu Vân Xuyên, như phản ứng dây chuyền, sát na toàn trường sôi trào, từng đạo tiếng reo hò đan xen, vang tận mây xanh.

Tâm tình người ủng hộ Tô Dật tại trường như đi xe cáp treo, lúc này đều không giấu được kích động.

Thiếu niên kia vẫn bình yên vô sự, quyết đấu cùng Nạp Lan Như Ngọc đến trình độ như vậy, quả thực chấn nhiếp nhân tâm!

- Mạnh quá, cư nhiên không việc gì!

Toàn trường sôi trào, tiếng gào thét điếc tai nhức óc. Ngay dưới mắt bao người hai hàng mi Tô Dật khẽ run run, đôi mắt khép hờ từ từ mở ra.

- Hô...

Đồng thời, một ngụm trọc khí thật dài theo đó phun ra từ trong bụng, hai mắt lấp lánh xích quang, lóe lên một cái rồi biến mất!

Đầu tiên, Tô Dật kiểm tra cơ thể một lượt, tiếp đó khóe miệng nhếch lên ý cười, rất là thỏa mãn, thì thào nói nhỏ:

- Cuối cùng đã thành công.

- Giả thần giả quỷ, để ta xem ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu!...

Nạp Lan Như Ngọc nổi giận, tiếng reo hò sôi trào bốn phía khiến tâm tình hắn càng nóng động bất an, bàn tay khẽ uốn cong, một trảo vặn vẹo hư không hung hăng chộp hướng Tô Dật!

- Phần phật!

Trảo ấn nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã đến trước người Tô Dật, khí tức và sát ý ngút trời cuốn thốc tứ phương, gào thét mà đi.

Hết thảy diễn ra trong chớp mắt, trảo ấn đột nhiên đình trệ giữa hư không.

- Chuyện gì xảy ra!

Có người thất thanh hô to, kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Lẽ nào...

Thậm chí có người hoài nghi, liệu có phải Tô Dật đã bị trảo ấn kia trực tiếp vò nát thành huyết vụ.

- Mau nhìn...!

Đột nhiên, có người kinh hô, thần sắc khó mà tin tưởng.

Trảo ấn vặn vẹo hư không, to lớn cơ hồ ngang với Tô Dật, lúc này lại đình trệ ở trước mặt Tô Dật, cách hắn khoảng chừng một cánh tay, không cách nào tiến thêm nửa phần.

Bằng mắt thường có thể thấy được, đó là bởi Tô Dật dùng tay ngăn lại, năm ngón siết chặt, trực tiếp đỡ lấy trảo ấn kia.

Quyền đầu và trảo ấn rất không tương xứng, nhưng lúc này lại cường hành ngăn lấy trảo ấn, khiến nó không cách nào tiến thêm nửa phần.