Chương 847
Bạo Ảnh Toái Cửu U!
- Thiên Hổ thế!
Gần như cùng lúc, Tô Dật tựa hồ sớm đã chuẩn bị sẵn, hai cánh sau lưng vỗ động, vút không mà lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt thân ảnh mông lung khổng lồ của Nạp Lan Như Ngọc, khí chất toàn thân như Thần Ma sống lại, áo bào tung bay phần phật, mái tóc đen phất phới trong gió, khí thế tự mang theo lôi đình chi nộ, khủng bố mà cường đại. Dưới hai chân tuôn trào quang mang mãnh liệt, từng đạo đường vân cổ lão thần bí lưu động, phù văn tuôn ra.
- Bát Hoang nộ, Bạo Ảnh Toái Cửu U!
Gầm quát một tiếng, hai chân Tô Dật nhanh như thiểm điện, nháy mắt liền đá ra vô cùng vô tận cước ấn, ánh sáng bùng lên như mặt trời nổ tung, khí tức bá đạo không ai bằng!
- Rầm rầm rầm...
Hư không ầm vang, dưới cước ấn đó, không gian vặn vẹo, hư không run rẩy, tưởng như có thể phá hủy hết thảy.
- Ngao ô...
Khí tức đáng sợ trút xuống, Man Yêu thú tọa kỵ bốn phía kinh hồn bạt vía, rít gào hô ứng.
Nạp Lan Như Ngọc vẫn đang giật lui, sắc mặt không ngừng kinh biến, hoảng hốt ứng đối, có quang mang bạo phát, vô số thủ ấn mang theo dị tượng lao ra chống đỡ với cước ấn kia.
Nhưng cước ấn còn chưa tiêu tán, cổ khí tức cổ lão ngút trời đã lần nữa cuốn thốc tới, xích quang cuộn lên như thái dương, uy áp tràn ngập, phong bạo tứ tán.
- Rống!
Một con hung hổ đỏ chói như là vật sống phù hiện, bốn phía sấm vang chớp giật, tán phát uy áp không gì sánh nổi.
Hổ gầm leng keng, phong lôi rung động, đinh tai nhức óc!
Tô Dật thúc giục Thiên Hổ thế, uy áp cổ xưa đáng sợ rung động tứ phương, chấn nhiếp tâm hồn, hổ trảo trực tiếp chấn nát hư không vung tới thân ảnh mông lung to lớn kia.
Tuy Tô Dật đã từng thi triển qua cước thứ ba của Bát Hoang nộ và Thiên Hổ thế với Nạp Lan Như Ngọc.
Nhưng với tu vi thực lực Tô Dật lúc này, uy năng triển hiện ra so với lúc trước thì cường hãn hơn không biết bao lần.
- Ùng ùng!
Trọn cả cự thạch bất chợt rền vang, không gian tưởng như cũng bị nổ tung.
Năng lượng tràn ra khắp nơi, kình phong khủng bố như vòi rồng cuốn thốc ra, xông thẳng lên trời.
Tất cả ánh mắt đều hoảng sợ, đặc biệt là cường giả tại trường, bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng, lúc này sau khi Tô Dật đạp chân tới Nguyên Chân kỳ nhất trọng, thực lực so với trước không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
Thực lực như thế thực sự quá biến thái, căn bản không phải một người tu vi Nguyên Chân kỳ nhất trọng nào có thể sánh bằng!
- Ầm ầm!
Bằng mắt thường có thể thấy, thân ảnh mông lung khổng lồ trên cự thạch càng lúc càng biến nhỏ, bốn phía nổ tung, mưa ánh sáng vung vẫy.
Nạp Lan Như Ngọc liên tiếp giật lui, đến bước cuối cùng, thân ảnh mông lung và hung hổ đỏ chói đồng thời tiêu tán.
- Phốc...
Cuối miệng, Nạp Lan Như Ngọc trực tiếp phun ra tiên huyết, khí chất thần võ thoát tục trở nên nhếch nhác bất kham, đầu tóc rũ rượi, ánh mắt sáng quắc bức nhân hoàn toàn bị vẻ kinh hãi thay thế.
Trong trận hình Thánh Sơn, chứng kiến cảnh này ai nấy đều trợn tròn mắt.
Đám người Băng Phủ sao có thể ngờ, chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, tất cả đã biến chuyển trái ngược hẳn.
Giờ phút này Nạp Lan Như Ngọc hoàn toàn bị Tô Dật áp chế, bộ dạng thê thảm vô cùng.
- Nguyên Chân kỳ nhất trọng sao mạnh vậy được!
Có trưởng lão Thánh Sơn căn bản không tin vào mắt mình, không muốn tin những gì đang thấy là sự thật.
Dù tên Tô Dật kia đột phá đến Nguyên Chân kỳ nhất trọng, nhưng Nạp Lan Như Ngọc vẫn là thực lực Nguyên Chân kỳ ngũ trọng a, tại sao không địch lại? Phải biết rằng Nạp Lan Như Ngọc còn là Thánh Sơn Thánh Tử!
- Tiểu tử này quá biến thái, quá yêu nghiệt!
Những cường giả khác tại trường, bao gồm đám người Cổ Nhạc lão nhân, Quan Lan phó cung chủ, thậm chí là Tây Vô Tình đều không giấu được kinh hãi trong lòng.
Bằng tu vi Nguyên Chân kỳ nhất trọng, lấy phương thức trực tiếp áp chế chà đạp Nạp Lan Như Ngọc, đây tuyệt đối là yêu nghiệt biến thái, cường hãn đến nghịch thiên!
- Quá biến thái!
Nơi xa, đám thiên kiêu chi tử Thiếu Tư Mệnh, Thần Nhan Hoan, Lý Thanh Vi cũng đang ngốc trệ.
Từ trước tới nay, bọn họ luôn tự cho mình là thiên chi kiêu tử, có được thiên tư siêu phàm.
Trên thực tế, bọn họ quả thực có tư cách làm vậy.
Nhưng so với thiếu niên thanh gầy trước mắt, đám người Thiểu Ti Quân mới thực sự hiểu được, cái thiên tư siêu phàm mà mình luôn tự hào quả thật không đáng nhắc tới.
Từ trong trận đại chiến này, ngạo khí của bọn họ hoàn toàn bị đánh sụp, hận không thể tìm kẽ đất chui vào.
- Ầm!
- Tô Dật vô địch!
- Tô Dật, đánh bại Nạp Lan Như Ngọc!
- Thánh Sơn thì đã sao, Thánh Sơn Thánh Tử thì đã sao, thiên kiêu chi hoàng, Tô Dật vô địch!
-......
Sau thoáng lắng lại, chớp mắt này, từ trong quần sơn chợt đồng loạt vang lên tiếng reo hò, thanh âm hội tụ xông thẳng trời mây, toàn đều là tiếng hoan hô cổ vũ Tô Dật.
Từng đợt sóng hò reo quanh quẩn khắp quần sơn, vang vọng tám hướng.
Trên cự thạch, mái tóc Nạp Lan Như Ngọc rủ xuống, nghe được tiếng reo hò như làn sóng từ bốn phía truyền lại, cảm nhận ánh mắt từ xung quanh đổ về, thân hình hắn khẽ run rẩy, cơ mặt giật động, ánh mắt lành lạnh, quang mang dưới chân tuôn động, hai cánh nguyên khí sau lưng lần nữa xuất hiện, xông thẳng mà lên.
Nạp Lan Như Ngọc vừa mới có hành động, lực lượng linh hồn nhạy bén của Tô Dật lập tức nhận ra.
- Còn tới à!
Hừ lạnh một tiếng, mi tâm Tô Dật hơi nhảy, thân ảnh lao thẳng xuống, thúc giục Phù Diêu Bách Biến bộ vẽ ra một đường cong quỷ dị giữa không trung, hiện ra ngay bên cạnh Nạp Lan Như Ngọc, tay phải tung quyền bạo oanh về phía Nạp Lan Như Ngọc.
Nạp Lan Như Ngọc dù sao cũng không phải kẻ yếu, thân hình trực tiếp xoay tròn giật lui, tránh được quyền của Tô Dật, hừ lạnh nói:
- Ngươi tính là cái thá gì, sao đánh đồng được với Nạp Lan Như Ngọc ta, hôm nay ngươi dù biểu hiện kinh người đến đâu thì rốt cục đều phải bại dưới tay ta!
Nói xong, từ trong mắt Nạp Lan Như Ngọc tuôn ra sát ý mãnh liệt, thân hình run lên, trực tiếp biến mất ngay trước mắt Tô Dật, vô cùng quỷ dị.
Nhìn thân ảnh trước người tiêu thất, trên mặt Tô Dật thoáng hiện nụ cười lạnh, tựa hồ sớm có chuẩn bị, hai cánh nguyên khí sau lưng đột nhiên chấn động, cước bộ hơi nghiêng, di động một bước, thân hình lùi sang bên chừng một thước.