← Quay lại trang sách

Chương 850

Mà bây giờ, Nạp Lan Như Ngọc triển hiện Thánh Vương hộ thể khí, lại đã thành nỏ mạnh hết đà, người bị trọng thương, bên mạnh bên yếu, khó mà chiếm được ưu thế với tiểu tử Tô Dật kia.

Khi thân ảnh Nạp Lan Như Ngọc dần dần hiện rõ, hai mắt Tô Dật bỗng nhiên co rụt lại, hoàn toàn không chút dây dưa, đại đao trong tay lần nữa vung ra, nguyên khí trào dâng trong kinh mạch, hội tụ lên thân đao.

- Ông!

Một đao rơi xuống, đao quang xoay tròn, mang theo ánh sáng như tia lửa điện, như ánh trăng xẹt qua hư không, ẩn ẩn mang theo hư ảnh chớp động, thế như bạo long xông đến, trực tiếp chém về phía Nạp Lan Như Ngọc!

- Tiểu tử ngươi dám!

Băng Phủ hét lớn một tiếng, giờ này khắc này, hắn sao có thể không cảm giác được sát ý trên thân Tô Dật, tiểu tử này muốn trực tiếp chém chết Nạp Lan Như Ngọc.

- Băng phủ, Thánh Vũ đại hội ai dám nhúng tay!

Cổ Nhạc lão nhân cũng cùng lúc hét lớn một tiếng, hắn một mực trông chừng Băng Phủ, cũng đang chú ý Tô Dật.

Thấy Tô Dật ra tay, trong lòng Cổ Nhạc lão nhân kinh động, không ngờ gia hỏa này muốn nhân cơ hội chém giết Nạp Lan Như Ngọc, đây rốt cục là có thâm cừu đại hận cỡ nào với Thánh Sơn.

Cổ Nhạc lão nhân cũng biết, Nạp Lan Như Ngọc và toàn bộ Thánh Sơn không phải là không muốn đánh chết Tô Dật. Với tình hình hiện tại, dù sao cũng đã không chết không thôi, vậy chi bằng cứ để cho Tô Dật đánh chết Nạp Lan Như Ngọc.

- Oanh, oanh, oanh!

Nháy mắt, song phương Thánh Sơn Ngự Thiên Cung bạo phát từng luồng khí tức, nguyên khí quang mang xung thiên

Những cường giả này không phải là Nguyên Chân kỳ Nguyên Linh kỳ có thể so sánh, giơ tay nhấc chân như là kéo theo gió nổi mây vần, hư không tức thì biến sắc, năng lượng cuồn cuộn một góc trời, khiến người trố mắt cứng lưỡi, kinh hồn bạt vía.

- Dừng tay!

Đang lúc giương cung bạt kiếm, từ sâu trong hư không, một tiếng quát nhẹ yên ắng truyền ra, thanh âm ung dung, rơi vào trong tai lại chấn rền đau nhói.

Thoáng chốc đó, từ sâu trong hư không, có khí tức nóng bỏng tràn ngập ra, bất tri bất giác khiến toàn bộ quảng trường chìm trong hơi nóng.

Khí tức nóng bỏng khiến da thịt cháy sém, linh hồn run rẩy, nguyên khí trong cơ thể như thế muốn bén lửa.

- Xoẹt...

Đao Tô Dật chém về phía Nạp Lan Như Ngọc đang sắp bổ xuống, đột nhiên toàn bộ không gian như bị ngưng cố, một luồng khí tức nóng bỏng tuôn đến.

Dưới khí tức nóng bỏng vô hình đó, đao Tô Dật chém muốn Nạp Lan Như Ngọc trực tiếp biến mất không thấy đâu.

Thân ở giữa trời, ánh mắt Tô Dật chợt đại biến, khí tức nóng bỏng kia thật là đáng sợ, khiến Thiên Nguyên Yêu Hồn trong đầu cũng bị kinh động, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác cực độ nguy hiểm.

Lập tức, ánh mắt Tô Dật và mọi người đồng loạt nhìn về nơi khí tức phát ra.

Khí tức nóng bỏng yên ắng khuếch tán, toàn bộ quảng trường như biến thành một mảnh biển lửa vô hình..

- Phần phật...

Hư không đột nhiên vỡ ra một đạo khe nứt, một thân ảnh cất bước đi ra từ trong đó.

Thân ảnh mông lung vừa xuất hiện, toàn bộ thiên địa bốn phía bất chợt run lên.

Từ trên cao, như có minh hỏa xuất hiện, quay chung quanh bốn phía đạo thân ảnh mông lung kia, quang mang vờn quanh khiến thân ảnh đó như là thần linh hàng lâm.

Thân ảnh kia dần rõ nét, là một lão giả bộ dáng chừng thất tuần (bảy mươi), trên ngực áo bào màu đỏ có thêu đồ án hỏa diễm đang thiêu đốt, mái tóc đỏ chói như lửa, trên trán rộng có một đạo đường vân lấp lánh mang quang rất là đặc biệt, hai mắt như đuốc, sáng như ác diễm trong biển lửa.

Lão giả vừa xuất hiện, không khí quanh thân như bốc cháy, sương trắng tràn ngập, khiến thần hồn sinh linh bốn phía run rẩy.

- Thánh Hỏa trưởng lão!

Lão giả hiện thân, tại trường có tiếng kêu kinh ngạc truyền ra.

Trong trận hình Ngự Thiên Cung, sắc mặt đám người Cổ Nhạc lão nhân, Quan Lan phó cung chủ đều rất ngưng trọng, chân mày âm thầm nhíu lại.

Các cường giả trưởng lão trong ngũ tông tam môn vốn đang chăm chăm quan sát tiến triển sự tình thì chợt lão giả kia xuất hiện, ánh mắt ai nấy đều hiện vẻ khiếp sợ.

- Mạnh thật!

Tô Dật trong lòng chấn động, lão giả đó mang đến cảm giác hết sức nguy hiểm, vừa xuất hiện, năng lượng thiên địa bốn phía đều theo đó ba động, vô cùng đáng sợ.

Lúc này không ai tại trường là không cảm giác được khí tức nóng bỏng phủ khắp hư không, tràn ngập quần sơn, ai nấy đều run rẩy trong lòng, toàn trường đột nhiên yên tĩnh lại.

- Kia là ai, chẳng lẽ là siêu cấp cường giả?

Có cường giả nhãn lực bất phàm trong đám người nói nhỏ, đôi mắt co rút lại, bầu không khí chợt trở nên dị dạng.

- Tô Dật, ngươi còn chưa thắng, ngươi vẫn chưa đủ!

Tiếng âm trầm oán độc truyền ra từ miệng Nạp Lan Như Ngọc, lúc này trên cự thạch long ảnh vờn quanh thân mình Nạp Lan Như Ngọc, khí tức đáng sợ, mái tóc rối tung, tay nắm lấy một thanh trường thương màu xanh, toàn thân óng ánh trong suốt, tràn ngập quang mang, thế như phi long xung thiên, khiến hư không bốn phía vặn vẹo.

Một luồng uy áp cực đáng sợ tràn ra từ trên thân trường thương, trường thương ẩn ẩn như là vật sống, như Thần Long cần được thức tỉnh.

Giờ này khắc này, trên cự thạch, Nạp Lan Như Ngọc dù nhếch nhác vô cùng, cơ thể rạn nứt, máu tuôn như suối, quần áo tả tơi, song khí tức trên người vẫn khủng bố như cũ, lần nữa khuếch tán ra khí tức thần thánh, chói mắt không gì sánh được.

Nạp Lan Như Ngọc, Thánh Sơn Thánh Tử, nhân vật đại biểu cho đỉnh phong tuyệt đối trong đồng bối tuổi trẻ của toàn bộ Trung Châu, thiên tư ngút trời!

Giờ đây hắn long ảnh vờn quanh, tay nắm trường thương, khí thế khôi phục đến đỉnh phong, chấn nhiếp nhân tâm!

- Không ngờ là vật kia!

Khí tức tràn ra từ trên thân Nạp Lan Như Ngọc lập tức khiến toàn trường chấn động.

Rất nhiều cường giả ngũ tông tam môn nhìn chăm chăm vào trường thương, vô số ánh mắt chớp động, có thèm khát, có khiếp sợ, rất là phức tạp.

- Lẽ nào cũng là thánh khí?

Tô Dật cũng đang quan sát Nạp Lan Như Ngọc, khi khí tức đó tràn ra, hắn là người đầu tiên cảm giác được, ánh mắt bất giác run lên.

Uy áp tán phát ra từ trường thương khiến Tô Dật có cảm giác tương tự như đương sơ đối mặt Thiên Tinh Kinh Phách, khí tức thật đáng sợ.

Chính khí tức này làm cho Nạp Lan Như Ngọc giờ đây như cây khô gặp được mưa xuân lần nữa nảy mầm.

- Tô Dật, ngươi còn chưa thắng, ta không thể bại, không thể, kẻ chết nhất định là ngươi!

Nhìn lên Tô Dật trên cao, trong mắt Nạp Lan Như Ngọc tràn đầy oán độc, thanh âm lành lạnh, chói tai vang vọng ra.