← Quay lại trang sách

Chương 857

Phốc phốc...

Hai thân ảnh thổ huyết rơi xuống, Tô Cuồng Ca trưởng lão và Cổ Nhạc cung chủ lần nữa bị đánh nện xuống mặt đất.

Trên trời, thân ảnh Thánh Hỏa trưởng lão cũng khẽ lui ra sau, sâu trong hai tròng mắt xẹt qua một tia dị sắc.

- Vù vù...

Trong các thế lực ngũ tông tam môn, hết thảy trưởng lão cường giả đều tậc lưỡi, ánh mắt phức tạp, chấn kinh vì thực lực của Thánh Hỏa trưởng lão!

Thực lực Tô Cuồng Ca trưởng lão và Cổ Nhạc cung chủ, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, nhưng lúc này hai người bọn họ liên thủ lại căn bản không cách nào đương cự được với Thánh Hỏa trưởng lão, có thể thấy thực lực đối phương cường hãn đến mức nào.

- Tô trưởng lão!

- Cung chủ!

Có cường giả Thần Kiếm Môn và Ngự Thiên Cung tiến đến, sắc mặt ngưng trọng không gì sánh được.

Tô Dật không đáp, răng cắn chặt môi, có tiên huyết tràn ra, song quyền siết chặt, mu bàn tay lộ gân xanh.

Khóe miệng Tô Cuồng Ca trưởng lão cũng tràn máu, thân thể thấp bé đứng đó, mái tóc tán loạn, thần tình chật vật.

Giơ tay lên lau đi tiên huyết trên môi, lưng Tô Cuồng Ca trưởng lão hơi gù xuống.

Xoải ra mấy bước, dưới ánh mắt chờ đợi của toàn trường, Tô Cuồng Ca lần nữa đi tới trước người Tô Dật, nhưng chỉ hướng Tô Dật mỉm cười, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm lên thân Thánh Hỏa trưởng lão.

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, ai dám động đến, hôm nay Tô Cuồng Ca ta liều cái mạng già này với kẻ đó!

Tô Cuồng Ca trưởng lão mở miệng, thanh âm xen lẫn nguyên khí vang tận mây xanh.

Toàn trường chấn kinh nhìn về đạo thân ảnh nhỏ gầy kia.

Nghe được lời ấy, nội tâm Tô Dật không nhịn được run lên, viền mắt ướt át, như thể sương mù che khuất tầm mắt.

Đạo thân ảnh thấp bé đứng ở trước mặt lúc này khiến cho Tô Dật cảm thấy như là một ngọn núi lớn, không thể lay động!

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, ai dám động đến!

Ánh mắt Mai Hoa Diệp trưởng lão cũng rung lên, lần nữa cất bước đi đến trước người Tô Dật, ngước mắt nói, khí tức trên người tung trào, quang mang bao phủ.

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, ai dám động đến!

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, ai dám động đến!

Đám Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão cũng nhất tề bước ra, ngăn trở trước người Tô Dật, thanh âm vang tận mây xanh.

Toàn trường thinh lặng, vô số ánh mắt rung động, cảnh tượng đó khiến người không thể không động dung!

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, ai dám động đến, ta liều mạng với người đó!

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, ai dám động đến, ta liều mạng với người đó!

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, ai dám động đến, ta liều mạng với người đó!

-...

Từng đạo thanh âm truyền ra khắp bốn phía quảng trường, không ít thân ảnh trẻ tuổi bước ra từ trong đám đông, từ từ đi tới chính giữa quảng trường.

Những thân ảnh trẻ tuổi ấy đều siêu phàm thoát tục, không phải hạng tầm thường.

Mấy người thanh niên kia không phải ai khác, mà chính là đám người Tư Đồ Mục Dương, Kiếm Thập Nhất, Âu Lạc, Anh Thiển Thiển, Cung Thất.

Lúc trước trong Thần Kiếm cốc, Tô Dật từng cứu bọn họ.

Nếu không phải nhờ Tô Dật, bọn họ sớm đã táng thân tại Thần Kiếm cốc.

Giờ này khắc này, bọn họ làm sao có thể lui ra sau, biết rõ mình so với cường giả Thánh Sơn chỉ là kiến hôi không đáng nhắc tới, nhưng bọn họ cũng không muốn lui ra!

Thiến ảnh Mộ Dao cũng trực tiếp đi ra, trong đôi mắt mỹ lệ có kim quang lấp lánh.

Tô Dật chuyển mắt nhìn từng đạo thân ảnh quen thuộc đi đến bên cạnh, vành mắt càng ướt át, tầm nhìn dần mơ hồ, răng khớp và nắm tay siết chặt từ từ buông ra, khóe miệng phủ lên ý cười.

- Xem ra địa vị Tô Dật ở Thần Kiếm Môn không bình thường a!

Toàn trường động dung, không khỏi cảm thán.

Ánh mắt mấy người Hư Trần, Viêm Lân, Tây Vô Tình cũng khẽ run lên, trong lòng dâng trào cảm xúc.

Đám người Thánh Hỏa trưởng lão, Băng Phủ nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều không giấu được vẻ ngưng trọng.

Thánh Sơn tất nhiên là không sợ Thần Kiếm Môn, nhưng nếu hôm nay thực sự giết đám người Thần Kiếm Môn kia, vậy thì tuyệt đối không thể, ai cũng không gánh nổi hậu quả nếu làm vậy.

- Tô Cuồng Ca, hà tất không biết lượng sức, ngươi phải muốn rước lấy đại họa cho toàn Thần Kiếm Môn ư?

Thánh Hỏa trưởng lão mở miệng, mắt nhìn Tô Cuồng Ca trưởng lão nói.

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, Thánh Sơn ỷ thế hiếp người, chuyện đó rõ như ban ngày, nếu hôm nay Thần Kiếm Môn ta ngay cả đệ tử trong môn cũng không cách nào bảo vệ, ngày sau nào còn mặt mũi đứng ở Trung Châu!

Tô Cuồng Ca trưởng lão đáp, mái tóc bay lượn, mắt như kiếm quang.

- Tô Dật là đệ tử Thần Kiếm Môn ư?...!

Thánh Hỏa trưởng lão liếc mắt nhìn Tô Cuồng Ca và Cổ Nhạc lão nhân, thoáng trầm ngâm phút chốc, thanh âm đột nhiên ác liệt vài phần, mang theo ý cười nhàn nhạt, trầm giọng nói:

- Tô Dật là quán quân Thánh Vũ đại hội, có đi Thánh Sơn hay không đương nhiên là tự do hắn quyết định. Thánh Sơn ta không cách nào cưỡng cầu, chỉ tiếc sợ rằng Thần Kiếm Môn và Ngự Thiên Cung còn không biết, thân phận thật của Tô Dật là đệ tử Thánh Sơn chúng ta!

Tiếng nói như sấm, vang vọng tứ phương!

Thánh Hỏa lão nhân tận lực tuyên cáo thân phận Tô Dật, muốn cho toàn bộ Trung Châu đều biết!

- Cái gì, Tô Dật là đệ tử Thánh Sơn!

- Hoa...

Tiếng nói kia vừa cất lên, toàn trường náo động, ai nấy đều trố mắt cứng lưỡi, ngay cả cường giả Thần Kiếm Môn, Ngự Thiên Cung cũng không ngoại lệ.

Lúc này dù là đám người Tây Vô Tình, Hư Trần cũng đều đầy vẻ nghi hoặc.

- Ngay từ đầu Tô Dật đã là đệ tử Thánh Sơn. Cổ Nhạc, Tô Cuồng Ca, nếu các ngươi không tin thì cứ việc hỏi Tô Dật, hắn chính là tới từ Man thành, là đệ tử Thánh Sơn chúng ta!

Băng Phủ trưởng lão nở cười nói. Ngay từ đầu Tô Dật đã là đệ tử Thánh Sơn, Thánh Sơn muốn dẫn đệ tử trở về tông môn, danh chính ngôn thuận, Ngự Thiên Cung không cách nào ngăn cản.

Hơn nữa, nếu đây là sự thực, vậy hết thảy chuyện hôm nay cũng sẽ không tổn hại tới mặt mũi Thánh Sơn, Tô Dật đánh chết Sở Trường Hoan, đánh bại Nạp Lan Như Ngọc, vậy thì đã sao, Tô Dật này vốn chính là đệ tử Thánh Sơn.

Ánh mắt đám người Cổ Nhạc cung chủ, Quan Lan cung chủ, Tô Cuồng Ca trưởng lão, Mai Hoa Diệp trưởng lão đều tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Bọn họ dù biết lấy thân phận địa vị Thánh Hỏa và Băng Phủ không khả năng ăn nói lung tung, nhưng vẫn hi vọng có thể tìm được khẳng định từ chính Tô Dật.

Tô Dật nhìn đám cường giả Thánh Sơn đứng đầu bởi Băng Phủ và Thánh Hỏa trưởng lão, rồi lại quay sang nhìn từng đạo thân ảnh quen thuộc Thần Kiếm Môn và Ngự Thiên Cung, không mở miệng đáp lời.

Sự im lặng cam chịu của Tô Dật khiến đám người Cổ Nhạc cung chủ, Mai Hoa Diệp trưởng lão có phần khó mà tin tưởng.

Nhưng thái độ Tô Dật rõ ràng là mặc nhận, bọn họ thực sự không ngờ rằng, Tô Dật lại là đệ tử Thánh Sơn.

- Xem ra, Tô Dật thực sự là đệ tử Thánh Sơn a!

- Thì ra vốn là Thánh Sơn đệ tử, thảo nào thiên tư đáng sợ như thế!

- Hóa ra Tô Dật vốn là đệ tử Thánh Sơn!

Toàn trường náo động, có cảm giác như chợt hiểu ra, thảo nào Tô Dật này lại đáng sợ như thế, thì ra bản thân vốn đã là đệ tử Thánh Sơn.

Nghe tiếng nghị luận từ bốn phía vọng lại, trong trận hình Thánh Sơn, không ít ánh mắt lộ ra ý cười.

Nhưng không ít cường giả sắc mặt trầm xuống, dù sao Tô Dật cũng đã đánh chết rất nhiều đồ tử đồ tôn của bọn họ.

- Ngay từ đầu Tô Dật đã là đệ tử Thánh Sơn chúng ta. Vô luận đến sau gia nhập sơn môn nào thì cũng không thể cải biến thân phận đệ tử Thánh Sơn. Nay Tô Dật trở về Thánh Sơn, ai dám ngăn cản, vậy đừng trách ta không khách khí!

Trong ngữ điệu Thánh Hỏa không hề che giấu uy hiếp và cảnh cáo, ánh mắt làm như vô ý quét qua trên người Tô Cuồng Ca trưởng lão và Cổ Nhạc cung chủ.

Tô Dật là đệ tử Thánh Sơn, hắn muốn dẫn về Thánh Sơn là điều danh chính ngôn thuận. Ai dám ngăn cản, đó chính là khiêu khích Thánh Sơn, hắn tuyệt đối sẽ không lưu thủ!