Chương 858
Mọi người biến sắc, Kiếm Thập Nhất, Tư Đồ Mục Dương, Mộ Dao, Hư Trần, Viêm Lân, Tây Vô Tình nhất loạt quét mắt lên thân Tô Dật, nghi hoặc khó hiểu.
Tô Dật không nói tiếng nào, nét mặt bình tĩnh, dưới ánh nhìn của vô số người, hắn khẽ nhướng mày, tiếng nói xen lẫn nguyên khí lần nữa truyền ra:
- Ta Tô Dật, từ hôm nay trở đi, rời khỏi Thần Kiếm Môn, không còn liên quan gì tới Thần Kiếm Môn nữa!
Từng câu từng chữ rõ nét truyền khắp bát phương, rơi vào trong tai vô số người.
Ai nấy tại trường đều chấn kinh không thôi.
- Vừa nãy Thần Kiếm Môn vì Tô Dật mà thề sống chết bảo vệ, giờ đây Tô Dật lại muốn rời khỏi Thần Kiếm Môn!
- Chắc là Tô Dật cũng nhìn ra được, Thánh Sơn mạnh hơn so với Thần Kiếm Môn nhiều lắm!
- Nếu thật như vậy, Thần Kiếm Môn vì Tô Dật mà ra sức bảo vệ, trong khi Tô Dật lại muốn rời khỏi Thần Kiếm Môn, thế thì quá đáng quá!
- Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, huống hồ Tô Dật vốn chính là đệ tử Thánh Sơn!
-......
Sau thoáng thinh lặng, tại trường lập tức rộ lên từng tiếng nghị luận, hội tụ vào nhau, ông ông truyền ra, quanh quẩn khắp quần sơn.
Đám người Mai Hoa Diệp, Đoạn Nguyệt Dung trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi biến sắc.
- Không, tiểu sư thúc công không phải người như thế.
Tư Đồ Mục Dương lắc đầu, hắn không tin Tô Dật sẽ là người như thế.
- Với tính cách hắn sẽ không làm vậy đâu, mặc dù hắn hơi háo sắc chút, nhưng sẽ không là người như thế!
Cung Thất cũng lắc đầu, không muốn tin Tô Dật sẽ là người như thế.
- Kiệt kiệt...
Trong trận hình Thánh Sơn, có không ít người bật cười ra tiếng, rõ ràng Tô Dật cuối cùng đã đưa ra lựa chọn chính xác, hôm nay Cổ Nhạc và Tô Cuồng Ca có liên thủ cũng không bảo vệ được hắn. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, rời khỏi Thần Kiếm Môn, đây là một loại thái độ, ngoan ngoãn nguyện ý trở về Thánh Sơn.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Băng Phủ cũng lộ ra nụ cười hài lòng, nếu Tô Dật nguyện ý ngoan ngoãn trở về Thánh Sơn, lần này tuy Thánh Sơn tổn thất mấy chục đệ tử, nhưng tính ra hắn sẽ không phải chịu nhiều trách cứ, thậm chí còn được ghi công.
Lấy thiên tư ngút trời của tiểu tử này, dù có là mười tên Sở Trường Hoan chắc cũng khó mà so sánh.
Bằng không, lần này trở về Thánh Sơn, hắn tuyệt đối sẽ gặp phiền phức to, tổn thất nhiều đệ tử như vậy, hắn với thân phận trưởng lão không khỏi phải gánh một phần trách nhiệm.
Thánh Hỏa nét mặt bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tô Dật, thần tình không có gì ba động. Vừa nãy bị đùa bỡn một phen khiến hắn có chút nhìn không thấu thiếu niên này, lẽ nào thiếu niên kia đúng thật là kẻ thức thời.
Tô Dật hạ xuống, không tiếp tục đưa mắt nhìn từng đạo thân ảnh quen thuộc bên phía Thần Kiếm Môn, hắn không dám nhìn nhiều, trong lòng ẩn ẩn có chút đau đớn, như kim đâm xuyên thấu tâm can.
- Ta Tô Dật tới tự Bá Vương tông, ta là tông chủ Bá Vương tông. Tán tu như ta, không có bất kỳ quan hệ với người nào ở đây!
Tô Dật liếc mắt nhìn đám người Tây Vô Tình, Tô Tiểu Soái, Thanh Hoàng cách đó không xa, trong ánh mắt chớp hiện ý cười.
- Lão đại!
Tô Tiểu Soái ngẩn ngơ, đôi mắt sững sờ.
- Lẽ nào...!
Tây Vô Tình cũng sửng sốt, thân thể bất giác run lên.
Khẽ hít một hơi thật sâu, Tô Dật ngước mắt nhìn lên từng đạo thân ảnh cường giả Thánh Sơn được quang mang bao phủ, tiếng nói xen lẫn nguyên khí vang vọng:
- Không sai, Tô Dật ta từng là đệ tử Thánh Sơn!
Nói đến đây hắn hơi chút dừng lại, trong mắt Tô Dật có ánh sáng chớp động, nắm tay khẽ siết chặt.
- Ầm!
Toàn trường kinh hô.
- Tô Dật quả nhiên muốn chọn Thánh Sơn!
Tiếng nghị luận lập tức sôi trào.
Không ít cường giả Thánh Sơn lộ ra ý cười, cũng có cường giả Thánh Sơn ánh mắt phức tạp.
- Nhưng chỉ là thiếu chút trở thành đệ tử Thánh Sơn mà thôi, Tô Dật ta chưa từng đạp bước lên Thánh Sơn, cũng chưa từng bái nhập môn hạ bất kỳ người nào ở Thánh Sơn, sao có thể nói là đệ tử Thánh Sơn!
Thanh âm như sấm, Tô Dật song quyền nắm chặt, trong mắt tuôn trào xích quang, một cỗ khí thế ngạo tà cuốn thốc mà ra từ trong cơ thể thanh gầy.
- Tô Dật ta trước nay không là đệ tử Thánh Sơn, ta luôn lấy đó làm kiêu ngạo, coi đó là quang vinh, đời này kiếp này, Tô Dật ta tuyệt đối không phải là đệ tử Thánh Sơn!
Từng câu từng chữ xen lẫn nguyên khí cuồn cuộn truyền ra, như sét đánh bên tai.
Cường giả Thánh Sơn nghe được lời này của Tô Dật, gương mặt ai nấy đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Băng Phủ và Thánh Hỏa trưởng lão cũng lập tức cứng lại, khóe mắt co rúm, cả người tràn ngập hàn ý.
- Xôn xao...
Toàn trường biến sắc, kinh hãi không thôi.
- Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì!
Ngự Thiên Cung, Thần Kiếm Môn và các thế lực ngũ tông tam môn khác, từng tên cường giả trưởng lão nhịn không được tròn mắt kinh hô.
Lời này của Tô Dật rõ ràng là đang khiêu khích Thánh Sơn, sợ là hôm nay Thánh Sơn tuyệt đối sẽ không để yên.
- Lẽ nào tiểu tử này muốn chết!
Có cường giả thì thào, lúc này, Tô Dật lại vẫn cứ khiêu khích Thánh Sơn, như vậy ngoại trừ muốn chết ra, quả thực nghĩ không được nguyên nhân nào khác.
- Được, được, được lắm, ha ha ha ha...
Ba chữ “được, từng chữ gằn ra từ trong cuống họng, theo sau đó là tiếng cười ha ha đinh tai nhức óc truyền ra từ miệng Thánh Hỏa, vang vọng khắp khoảnh trời, khí tức nóng bỏng theo đó khoách tán mà ra.
Từ tiếng cười của Thánh Hỏa trưởng lão, ai cũng nghe ra được Thánh Hỏa đang nổi giận lôi đình.
- Thân là đệ tử Thánh Sơn, lại giết đồng môn, phản bội sơn môn, tội này đáng giết!
Tiếng cười ngưng lại, Thánh Hỏa sắc mặt âm trầm, trong mắt tóe ra hàn ý, nhìn thẳng Tô Dật, một cổ uy áp vô hình cứ thế trấn áp về phía Tô Dật.
- Ầm!
Lúc này, trong cơ thể Tô Dật, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cũng được vận chuyển, quang đoàn thần bí trong não hải lần nữa có phản ứng, phát ra quang mang, một cỗ khí tức bá đạo hủy diệt khuếch tán từ trong người, khu trừ luồng khí tức nóng cháy kia.
- Ha ha ha ha!
Tô Dật cũng cười, ngửa mặt lên trời cười lớn, từ trong thân hình gầy gò, một luồng khí tức bá đạo khuếch tán ra,từng bước, từng bước tiến về phía trước!
Dưới khí tức bá đạo vô hình ấy, hư không bốn phía phảng phất như bị ngưng cố.
Ánh mắt Tô Dật tràn ngập xích quang, quét nhìn đám người Thánh Sơn giữa hư không, hàn ý thấu xương tóe ra từ trong mắt.
- Phần phất...
Hàn ý vô hình mắt thường không cách nào nhìn thấy và khí tức bá đạo hủy diệt trong cơ thể nhanh chóng khuếch tán quanh người, tràn ngập bát phương.
Khiến cho cường giả Thần Kiếm Môn, Ngự Thiên Cung quanh bốn phía đều nhịn không được bất giác run lên.