Chương 859
Chuyện đến bước này, Thánh Sơn đột nhiên lại xuất hiện thêm cường giả, Tô Dật liền biết Thánh Sơn tuyệt sẽ không thôi nghỉ.
Đối diện với thực lực tuyệt đối, Ngự Thiên Cung và Thần Kiếm Môn cũng không cách nào bảo hộ được mình.
Tô Cuồng Ca trưởng lão, Cổ Nhạc cung chủ đều trọng thương, điều này khiến Tô Dật càng thêm rõ ràng.
Cự tuyệt gia nhập Ngự Thiên Cung, rời khỏi Thần Kiếm Môn, phân rõ quan hệ cùng bọn họ, Tô Dật không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy tới bất kỳ ai.
Những người này vì mình mà nguyện ý thề sống chết bảo hộ, khiến Tô Dật cảm động không thôi.
Nhưng Tô Dật sao có thể nhẫn tâm liên lụy bọn họ, làm sao có thể để đám người Tô Cuồng Ca trưởng lão và Cổ Nhạc cung chủ liều mạng vì mình!
Tiếp theo đây sợ rằng Thánh Hỏa sẽ không lưu thủ, nếu đám người Tô Cuồng Ca trưởng lão có gì bất trắc, Tô Dật sẽ khó mà tha thứ bản thân.
Hắn còn quá yếu, so với đám cường giả Thánh Sơn thì hắn vẫn chỉ như con kiến hôi.
Nhưng trước nay Tô Dật luôn không chịu mặc người bãi bố, nếu đã cùng Thánh Sơn không chết không ngớt, hôm nay lại đã không còn đường lui, vậy dù không đánh lại, hắn cũng muốn tái chiến một trận, chí ít trên người mình còn có bài tẩy chưa lật.
Bước liền hơn mười bước, thu lại ý cười, trong hay Tô Dật đột nhiên xuất hiện một thanh phá kiếm.
Mũi kiếm đảo cắm mặt đất, Tô Dật lạnh lùng ngước mắt nhìn Thánh Hỏa trưởng lão và Băng Phủ giữa hư không, lớn tiếng nói:
- Hôm nay Tô Dật thề, sẽ có một ngày đạp lên Thánh Sơn, chém giết những kẻ thiếu nợ ta. Một người ngăn trở ta, giết một người, trăm người ngăn trở ta, giết trăm người, đều ngăn trở ta, vậy thì huyết tẩy đạp bằng Thánh Sơn!
Thanh âm Tô Dật vang vọng, truyền ra khắp bốn phía cự thạch đã vỡ vụn, rõ nét rơi vào tai chúng nhân tại trường.
- Hô...
Lúc này, tại trường tựa hồ như có một cơn gió lạnh thổi qua.
Bốn phía quảng trường, người vây xem tu vi hơi thấp bất giác cảm thấy sởn cả tóc gáy, toàn thân lạnh run, huyết dịch trong người như ngưng cố lại.
Cường giả Ngự Thiên Cung cùng Thần Kiếm Môn cách gần một chút cũng đều run rẩy, chúng nhân đều bị hàn ý kinh thiên động địa này ảnh hưởng.
- Đây là sát ý, tiểu tử này không ngờ lại hận Thánh Sơn đến vậy!
- Sát khí thật khủng khiếp!
Toàn bộ cường giả Thánh Sơn đều cảm nhận được sát ý, khóe mắt không khỏi co quắp.
Băng Phủ, Thánh Hỏa trưởng lão cũng cảm giác được khí tức trên người và hàn ý trong mắt Tô Dật, nội tâm đột nhiên dâng lên dự cảm không hay.
Lúc này trong lòng Thánh Hỏa trưởng lão càng là run sợ.
Lấy tu vi của hắn, rõ ràng thừa sức trấn áp tiểu tử kia, đừng nói tu vi là Nguyên Chân cảnh nhất trọng, dù có là Nguyên Hư cảnh, đối mặt với trấn áp từ khí tức hắn cũng đều lập tức xụi lơ.
Nhưng chẳng ngờ Tô Dật lại hoàn toàn không ngại, thậm chí lúc này trong cơ thể Tô Dật còn lộ ra một luồng khí tức vô hình bá đạo hủy diệt, khiến trong lòng hắn không khỏi bất an.
Trực giác nói cho hắn biết, tên Tô Dật quả nhiên không hề tầm thường, thảo nào có thể đánh bại Nạp Lan Như Ngọc!
- Tiểu tử chớ làm càn, chỉ bằng ngươi cũng dám không biết tự lượng sức, giết đồng môn, phản bội sơn môn, đáng giết!
Băng Phủ mở miệng, trong mắt tóe phát quang mang băng lãnh, thiếu niên như này, lại không thể phụng sự vì Thánh Sơn, vậy chỉ còn cách giết đi trừ hậu hoạn!
- Tu vi đồng cấp, Thánh Sơn ngươi ở trước mặt ta có tính là gì, chỉ biết lấy già khi trẻ, lấy nhiều lấn ít, ha ha ha ha...
Tô Dật cười nhạt một tiếng, tu vi đồng cấp tu vi, hắn nào có sợ ai.
Sau tiếng cười nhạt, lập tức vung kiếm nhắm thẳng hư không, áo bào phất phới, mái tóc vũ động, ánh mắt như điện, ngạo nghễ mà đứng, quát:
- Hôm nay ta đã không lỗ vốn, giết một tên không thiệt, giết hai tên kiếm lời một tên, lên hết đây đi, sợ gì, hôm nay nếu vạn nhất ta không chết, ngày sau tất sẽ huyết tẩy san bằng Thánh Sơn ngươi!
Tiếng quát cuồng ngạo, dáng hình cao ngất, lúc này Tô Dật lấy một người độc chiến nguyên đám cường giả Thánh Sơn!
Cảnh tượng ấy khiến vô số ánh mắt nhịn không được nhảy lên.
Thiếu niên kia lẳng lặng đứng đó, dưới sự trấn áp của Thánh Sơn vẫn sừng sững không ngã!
Đó là phong hoa cỡ nào, cuồng ngạo bá đạo đến thế là cùng!
- Hắn không khuất phục, ta biết ngay hắn sẽ không khuất phục, Tô Dật không chịu thua đâu!
- Ta biết mà, ta biết hắn sẽ không khuất phục, Tô Dật không phải loại người như thế!
Trong đám đông, có người ủng hộ Tô Dật nhịn không được thì thào, huyết dịch trong người sôi trào, nắm tay kích động siết chặt.
Bọn họ không nhìn lầm người, thiếu niên kia không khuất phục, lúc này đang lấy sức một mình khiêu chiến nguyên đám cường giả Thánh Sơn.
Trên thân ảnh gầy gò ấy như có một cỗ khí thế không gì sánh nổi, đó là mục tiêu và thần tượng mà bọn họ hướng đến!
- Ta hiểu rồi, hắn cự tuyệt gia nhập Ngự Thiên Cung, rời khỏi Thần Kiếm Môn, không để Ngự Thiên Cung và Thần Kiếm Môn bảo hộ, là vì không muốn liên lụy tới Thần Kiếm Môn và Ngự Thiên Cung!
- Hay cho cái tên Tô Dật, hắn biết Thánh Sơn quá mạnh, hắn không muốn liên lụy Thần Kiếm Môn và Ngự Thiên Cung, hắn cam nguyện đối chọi một mình!
Tiếng nghị luận càng lúc càng nhiều, càng lúc càng có nhiều ánh mắt sáng rực lên, bên trong chất đầy ngưỡng mộ.
- Ta biết tiểu sư thúc công không phải loại người như vậy mà. Hắn sợ liên lụy chúng ta, cho nên mới rời khỏi Thần Kiếm Môn!
Trong đám đông, Tư Đồ Mục Dương hai mắt ướt át, đôi nắm tay siết chặt.
- Ta biết mà, tên kia ngoại trừ háo sắc ra thì không phải loại người như vậy!
Cung Thất mắt đẹp lóe lên, vành mắt thoáng ướt át.
- Người này đến cùng muốn làm gì, Thánh Sơn sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!
Đám người Kiếm Thập Nhất, Lưu Vân Xuyên, Âu Lạc cũng đang âm thầm siết chặt nắm tay.
Trong mắt Tây Vô Tình ẩn ẩn có ánh sáng lóe lên.
- Thần Kiếm Môn ra một tên đệ tử không tồi a!
Trong trận hình ngũ tông tam môn, có cường giả lặng lẽ cảm thán.
Băng Phủ, Thánh Hỏa trưởng lão và đám cường giả Thánh Sơn lúc này thần sắc đều rất khó coi.
Lời vừa rồi của Tô Dật khiến khóe mắt bọn họ co quắp lại, sắc mặt tối sầm.
Tu vi đồng cấp, đệ tử Thánh Sơn ngay cả Nạp Lan Như Ngọc cũng thất bại, quả thực không phải là đối thủ của thiếu niên kia.
Nếu hôm nay bọn họ thực sự xuất thủ, vậy liền ấn chứng lời Tô Dật vừa nói, là đang lấy già khi trẻ, lấy nhiều lấn ít. Nhưng hôm nay bọn họ tuyệt đối không thể buông tha tiểu tử này.
- Tự cao có chút thiên tư, giết đồng môn, phản bội sơn môn, tội nên đáng tru. Tô Dật, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, là trở về Thánh Sơn lĩnh tội, hay trừng phạt ngay tại chỗ, đây là cơ hội sau cùng của ngươi!
Thánh Hỏa trưởng lão trầm giọng nói, khí tức nóng bỏng ba động quanh người, uy áp vô hình đông cứng cả hư không, lần nữa trấn áp xuống.
- Ầm!
Trong cơ thể Tô Dật, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công được vận chuyển tới cực hạn, quang đoàn thần bí trong não hải không ngừng lóe sáng, chống đỡ uy áp kia.
Nhưng uy áp phủ xuống vẫn khiến Tô Dật khó thở, da thịt cháy xém, hai chân run rẩy.
Một cỗ phẫn nộ, ý chí bất khuất tuôn ra từ sâu trong lòng Tô Dật, ánh mắt chớp động hàn ý, thân mình hiên ngang sừng sững, chưa từng cúi đầu nửa phần!