← Quay lại trang sách

Chương 860

Phá kiếm tàn khuyết trong tay chỉ thẳng hướng đám cường giả Thánh Sơn giữa hư không, khóe miệng Tô Dật thoáng nhếch lên, trong mắt tràn ngập hàn quang, ngạo nghễ nói:

- Lão gia hỏa lắm mồm, tiểu gia ta trước nay không phải người Thánh Sơn, ngươi đừng có dát vàng lên mặt Thánh Sơn nữa. Hôm nay muốn mạng của ta, vậy cứ tới đây, giết một tên đủ vốn, giết hai tên lời một tên, dù sao sớm đã không lỗ, tiểu gia ta sợ cái gì!

- Tên nhãi ranh, nho nhỏ Nguyên Chân cảnh, không biết trời cao đất dày, ta giết ngươi chỉ như bóp chết một con kiến. Bằng một mình ngươi mà dám sánh với Thánh Sơn?!

Thánh Hỏa trưởng lão cũng nổi giận, chưa từng có ai dám bất kính với hắn như thế, dù có là trưởng lão Thánh Sơn khác nhìn thấy hắn cũng phải kính sợ có thêm.

Ở bên ngoài, ngay cả chủ nhân ngũ tông tam môn cũng phải cung kính với hắn.

Thế mà hôm nay tiểu tử này dám gọi lão gia hỏa lắm mồm ngay trước mặt, hắn sao có thể nhịn, trong mắt tức thì tuôn động sát ý.

- Oanh...

Tùy theo tiếng quát của Thánh Hỏa, khí tức trên người đám cường giả Thánh Sơn cũng tuôn trào, sắc mặt xanh đen khó coi, uy áp cuốn tới Tô Dật!

- Tô Dật rời khỏi Thần Kiếm Môn là vì không muốn liên lụy Thần Kiếm Môn, chúng ta không thể để Tô Dật lên Thánh Sơn, liều mạng với chúng!

Mai Hoa Diệp trưởng lão cả giận nói, khí tức lập tức khởi động, đến lúc này, hắn sao còn không biết, Tô Dật rời khỏi Thần Kiếm Môn là vì không muốn liên lụy Thần Kiếm Môn.

- Cùng lắm thì liều mạng với chúng!

Không ít cường giả trưởng lão Thần Kiếm Môn cũng cả giận hét lớn, khí tức tuôn trào, muốn bảo hộ Tô Dật.

Cường giả Ngự Thiên Cung đứng đầu là Quan Lan phó cung chủ cũng định xuất động.

- Hừ, ai dám nhúng tay vào chuyện sơn môn Thánh Sơn, giết!

Cảm giác được khí tức ba động trên thân người Thần Kiếm Môn và Ngự Thiên Cung, sắc mặt Thánh Hỏa trưởng lão trầm xuống, hơi lạnh tỏa ra, hắn đã triệt để giận, nếu hôm nay Ngự Thiên Cung và Thần Kiếm Môn dám nhúng tay, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí.

Tô Cuồng Ca trưởng lão phất tay ngăn trở đám người Mai Hoa Diệp trưởng lão, trên khuôn mặt già nua, con ngươi lóe lên quang mang.

Cổ Nhạc cung chủ thần sắc ngưng trọng, khóe miệng còn mang vết máu.

- Hay cho Thánh Sơn, lấy già khi trẻ, còn muốn lấy nhiều lấn ít. Nhưng mà, ta không sợ đâu!

Tiếng nói như mang theo từ tính truyền đến từ mảnh quảng trường lang tạ nơi xa, trong đám thanh niên tuổi trẻ bất phàm, một thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân bước ra, áo trắng xuất trần, khí chất siêu tục, hai tròng mắt lấp lánh hoa quang, đẹp không ai bằng, đủ khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải động lòng.

- Hư Trần!

Thấy thanh niên tuấn mỹ kia đi ra, không ít thiếu nữ và mỹ phụ trong đám đông nơi xa theo đó hoan hô.

Nguyên khí lướt động dưới chân Hư Trần, trên người tự mang một cỗ khí chất siêu nhiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của bao người, hắn nhảy qua cường giả Ngự Thiên Cung và Thần Kiếm Môn, đi thẳng tới bên cạnh Tô Dật, mỉm cười nói:

- Ngàn vạn đừng cảm động, ta chỉ ngứa mắt với đám lão gia hỏa lấy già lấn trẻ, lấy nhiều khi ít kia thôi!

Mắt nhìn Hư Trần, sâu trong mắt Tô Dật lóe lên một cái rồi tan biến, hỏi:

- Đám lão gia hỏa kia tên nào tên ấy đều mặt dày, lại ai nấy đều mạnh, chúng ta không phải là đối thủ, ngươi hà tất phải lội vũng nước đục này?

- Thực lực thì ta không bằng ngươi, quán quân Thánh Vũ đại hội đã nhường cho ngươi, nhưng đầu gió hôm nay không thể chỉ mình ngươi chiếm hết được, tính thêm cả ta nữa!

Hư Trần hướng về phía Tô Dật cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt dần chuyển vẻ ngưng trọng.

- Lại có tiểu tử muốn cùng chết chung, vậy hôm nay ta thành toàn cho các ngươi!

Ngay giữa thanh niên bạch nhật, lại có người không nhìn Thánh Sơn, không nhìn cảnh cáo của hắn, đi tương trợ cho Tô Dật, hơn nữa còn là một tên tiểu tử hậu bối, điều này khiến mặt già Thánh Hỏa trưởng lão càng thêm phần âm trầm, thần sắc khó coi tới cực điểm.

- Lão gia hỏa nói nhảm ít thôi, ta biết ngươi rất mạnh, chẳng qua hôm nay muốn lấy mạng của ta, phải xem ngươi có bản lĩnh kia hay không!

Nghe được đe dọa từ Thánh Hỏa trưởng lão, Hư Trần ngước mắt lên, nhếch môi đáp trả.

Hành động của Hư Trần lập tức khiến toàn trường náo động, chẳng ai ngờ Hư Trần lại cuồng ngạo đến vậy, dù là ở trước mặt Thánh Hỏa trưởng lão cũng không hề có chút nể nang.

- Hư Trần muốn kề vai chiến đấu cùng Tô Dật!

Lúc này chúng nhân trong quần sơn mới xác định được, có người tương trợ Tô Dật, muốn kề vai chiến đấu cùng Tô Dật!

Hàn ý trên mặt Thánh Hỏa trưởng lão, Băng Phủ cứng cả lại.

- Còn có ta!

Đột nhiên, trong đám đông lần nữa có tiếng nói vọng ra, thanh âm có vẻ hơi dè dặt, song lại vô cùng kiên nghị.

Một đạo thân ảnh theo đó bước ra, bộ dạng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt được phủ không ít lân phiến, gân xanh gồ lên, nhìn càng tăng thêm mấy phần dữ tợn.

- Là hắn, Viêm Lân!

Thiếu niên như vậy, vốn nhìn thấy sẽ lập tức rước lấy vô số ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ, nhưng lúc này thiếu niên đi ra, lại khiến vô số ánh mắt tại trường rung động, không giấu được kinh hãi.

Viêm Lân, bằng biểu hiện tiến vào vòng một tám Thánh Vũ đại hội khi trước, đủ để chứng minh thiên tư và thực lực đáng sợ.

Viêm Lân bước nhanh đi tới, tiến thẳng đến bên người Tô Dật và Hư Trần, nét mặt thoáng hiện ý cười ngại ngùng.

- Ngươi tới xem náo nhiệt làm gì, đám lão gia hỏa này đều không dễ trêu chọc, ngươi không sợ chết ư?

Hư Trần nhìn Viêm Lân, không khỏi lườm hắn một cái, bĩu môi hỏi.

- Sợ chết!

Viêm Lân nghiêm túc gật gật đầu.

- Vậy ngươi còn muốn đi tìm chết?

- Hư Trần hỏi.

Viêm Lân nhìn Hư Trần và Tô Dật, ánh mắt kiên nghị, khóe miệng nhếch lên ý cười, nói:

- Chết thì chết thôi, lại không thể để các ngươi một mình đối phó nhiều người như vậy. Chúng ta đã từng kề vai chiến đấu qua, trước nay các ngươi không chê ta tướng mạo xấu xí, chưa từng coi ta là Thú Nhân, nếu hôm nay các ngươi chết rồi, ngày sau đến cả người làm bạn ta cũng không có. Thế nên, dứt khoát cùng liều với các ngươi, nếu chết, cũng tiện có bạn đi cùng. Lão nhân trong thôn nói, người sau khi chết sẽ tới Địa Phủ, nơi ấy một đường âm ám lạnh lẽo, nếu có bạn đi cùng, chí ít sẽ náo nhiệt hơn chút!

Nhìn Viêm Lân, sâu trong mắt Hư Trần lóe lên tia sáng, đột nhiên vỗ mạnh lên vai Viêm Lân, nói:

- Sau này ai còn dám nói ngươi xấu, Hư Trần ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!

- Hắc hắc... Nhưng ta vốn xấu thật mà...

Viêm Lân nhếch miệng cười, cười rất vui vẻ.

Vành mắt Tô Dật có chút ướt át, nhìn hai thân ảnh trẻ tuổi trước mắt, trong lòng cuộn lên sóng cả, không ngờ tới giờ khắc này vẫn còn hai người bọn họ nguyện ý ở bên cạnh mình.

- Tô Dật, có phải ngươi cảm động lắm không, ha ha, đừng rơi lệ chứ.

Hư Trần ngoái đầu nhìn lại Tô Dật, cười ha ha nói.