← Quay lại trang sách

Chương 863

Hôm nay mặt mũi Thánh Sơn đã mất đủ nhiều, nếu còn không giải quyết được những tiểu tử này, ngày sau mặt mũi Thánh Sơn, mặt mũi Thánh Hỏa biết đặt vào nhau.

- Náo đủ chưa, mấy con kiến hôi này, thật tưởng rằng đom đóm có thể tranh sánh với vầng trăng. Nếu đã muốn tự tìm chết, vậy đừng trách Thánh Sơn vô tình!

Thánh Hỏa trưởng lão mở miệng, hắn rốt cục triệt để mất kiên nhẫn, ánh mắt hiện đầy hàn quang.

- Mọi người chú ý cẩn thận, đám lão gia hỏa kia không nhịn được nữa rồi, lát nữa cố gắng ở gần ta chút, có lẽ chúng ta còn vài phần cơ hội rời đi. Chẳng qua cần có người thay ta kéo dài thời gian, một lát là đủ, chỉ sợ đám lão gia hỏa này không dễ đối phó!

Hư Trần nghiêm mặt nói, cảm giác được khí tức tuôn động trên người Thánh Hỏa trưởng lão, hắn biết đám người kia đã không nhịn được nữa.

Hắn có cách để rời đi, nhưng cần tranh thủ thời gian.

Trong lòng Hư Trần rõ ràng, câu giờ với đám cường giả Thánh Hỏa trưởng lão, Băng Phủ là điều không phải ai cũng làm được.

- Hôm nay để thân già này dốc hết toàn lực xem sao, tranh thủ chút thời gian cho các ngươi, chỉ sợ lão già này làm không được!

Tây Vô Tình trầm giọng nói, lời Hư Trần khiến hắn cảm nhận được vài phần cơ hội, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ những thanh niên này rời đi, dù sao hắn cũng đã ở tuổi gần đất xa trời rồi.

Nhưng ngước mắt nhìn lên đám cường giả Thánh Sơn giữa hư không, Tây Vô Tình không khỏi cảm thấy hữu tâm vô lực.

- Đến đây đi!

Tô Dật ngẩng đầu, miệng quát lớn một tiếng, sau đó vứt hồ lô rượu cho Tây Vô Tình, rút kiếm lao lên, phá kiếm tàn khuyết nhắm thẳng chúng cường giả Thánh Sơn giữa trời, trong lòng hào khí can vân, trong mắt tràn ngập sát ý.

- Ông!

Tựa hồ cảm nhận được sát ý trên người Tô Dật, phá kiếm tàn khuyết đột nhiên chớp động quang mang, có ánh sáng bùng lên.

Tô Dật thấy vậy lập tức sắc mặt mừng rỡ, vốn hy vọng có thể dẫn động lực lượng sát ý trong thanh phá kiếm tàn khuyết này, không nghĩ tới hôm nay lại thuận lợi như vậy, lập tức khí tức cũng tuôn trào theo, tương liên cùng phá kiếm tàn khuyết trong tay.

- Ầm!

Bỗng chốc, trên phá kiếm lộng lẫy hào quang, nháy mắt kiếm khí tuôn ra ngập trời.

Chỉ sát na, lực lượng mênh mông trong phá kiếm men theo cánh tay tràn vào trong cơ thể Tô Dật, khiến khí tức trong người Tô Dật như muốn nổ tung.

Tùy theo tu vi Tô Dật đề thăng, trong cơ thể có thể dung nạp càng nhiều năng lượng, lúc này lực lượng trong người mênh mông cường hãn trước nay chưa từng có, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.

Đồng thời với đó, Tô Dật lần nữa cảm nhận được sát ý ngất trời hiện ra trước mắt.

Tùy theo lực lượng mênh mông kia xung kích vào trong cơ thể, Tô Dật như thấy được ở trước mắt hiện ra cảnh máu chảy thành sông, thi cốt chồng chất.

- Đến đây đi, hôm nay nếu ta không chết, sớm muộn cũng sẽ đạp lên Thánh Sơn, huyết tẩy các ngươi!

Duy trì tia thanh tỉnh sau cùng, Tô Dật vung kiếm nhắm thẳng tới, khí tức cuồn cuộn trong cơ thể tuôn động, sát ý kinh người, bôn tập tứ phía, bất giác khiến người run sợ.

- Chuyện gì xảy ra, khí tức càng lúc càng mạnh, sát ý càng lúc càng đáng sợ!

Có người chú ý tới khí tức và sát ý trên người Tô Dật lúc này, không khỏi kinh ngạc thốt lên!

- Trong cơ thể tiểu tử này có một ngoại lực, là lực lượng sát ý tới từ thanh phá kiếm kia?

Thánh Hỏa trưởng lão và Băng Phủ cũng cảm nhận được biến hóa trong cơ thể Tô Dật lúc này, ánh mắt lập tức rơi trên thân phá kiếm tàn khuyết trong tay Tô Dật.

Lực lượng sát ý ngập trời kia trốn không thoát ánh mắt bọn hắn, thanh phá kiếm tàn khuyết nhìn như tầm thường đó tuyệt đối là trọng bảo.

- Lão gia hỏa, năm mươi năm, không, ba mươi năm sau, người nào mới là kiến hôi!

Hư Trần ngước mắt nhìn lên, hai tròng mắt chất đầy lôi quang nhắm thẳng Thánh Hỏa Băng Phủ, đầu tóc đột nhiên tung bay, khí chất triệt để biến đổi, nháy mắt như biến thành hung thần thức tỉnh, thiểm điện, huyết khí cuồn cuộn quanh thân, ẩn ẩn có tiếng sấm chớp vang rền.

Thấy thế, Viêm Lân bước ra trước một bước, lân phiến hé mở hé, trong lân phiến màu đen lập tức bộc phát ra xích quang ngút trời, chói mắt không gì sánh được, xông thẳng lên, kèm theo đó là yêu khí xung thiên!

- Ầm!

Lúc này khuôn mặt Viêm Lân hoàn toàn bị lân phiến đen bao phủ, như hóa thú, đôi cánh tay giống như trụ đá, bao trùm bởi lân phiến, khủng bố vô cùng, hai mắt lóe lên xích mang giống như hai vầng thái dương, nhìn chằm chằm chúng cường giả Thánh Sơn giữa hư không.

- Đến đây đi!

Tây Vô Tình ngưng kết thủ ấn, khí tức trên người cũng chợt tuôn trào, khí tức cổ xưa tràn ngập quanh người, khuếch tán ra khiến bốn phía gió nổi mây vần.

- Gào!

Nơi không xa, Thanh Hoàng một mực lẳng lặng mà đứng cũng chợt thần sắc ám động, trong đôi mắt chói lòa ánh sáng xanh nhiều thêm một phần huyết sắc ghê người, dần dần như hóa thành hai vầng huyết nguyệt.

- Ô...

Cùng lúc đó, thân thể Thanh Hoàng bành trướng, trong ánh sáng xanh cuộn trào, hóa ra bản thể to lớn, toàn thân được bao trùm bởi lân giáp xanh, bốn cánh vỗ động, trực tiếp vờn quanh trên đỉnh đầu Tô Dật, khí tức lăng lệ, mắt đỏ khiếp người, gắt gao nhìn chằm chằm đám cường giả Thánh Sơn.

- Hừ!

Tô Tiểu Soái vỗ cánh, thân thể tuy nhỏ lại hết sức hoàn mỹ, bất giác hiển lộ một loại uy nghi khó nói rõ bằng lời.

Đột nhiên, chẳng biết vì đâu, từ khoảnh không xung quanh thân mình Tô Tiểu Soái, phong vân chợt biến sắc, mây đen dày đặc rậm rạp vòm trời.

- Xì xì xì!

- Oanh...

Bất giác, từ sâu trong hư không có thiểm điện xuyên toa, tiếng sấm vang vọng.

Một luồng năng lượng thiên địa vô hình nương theo mà đến, khiến cả đất trời vì đó đè nén.

- Ngao ô...

Trong quần sơn, Man Yêu thú tọa kỵ gầm gào bò rạp xuống, kêu hét không ngừng!

- Ồ!

Vốn ánh mắt toàn trường đều đang tập trung trên thân mấy người Tô Dật, Hư Trần, lúc này đều không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

- Lả tả...

Cường giả tại trường lập tức liền quét mắt lên thân Tô Tiểu Soái.

Bọn họ có thể cảm giác được, khởi nguồn của khí tức kia chính là từ con chim nhỏ này.

Đám cường giả Thánh Hỏa, Băng Phủ, Cổ Nhạc cung chủ, Tô Cuồng Ca, Quan Lan phó cung chủ, Mai Hoa Diệp trưởng lão, Tố Vân trưởng lão, Giản Vạn Niên là những người đầu tiên phát hiện ra dị thường trên thân Tô Tiểu Soái.

Giờ khắc này, trong cơ thể Tô Tiểu Soái tràn ngập hà quang, bốn phía hư không có ác diễm khuếch tán ra, thoáng chốc giữa trời đã xuất hiện một mảnh biển lửa.

- Ong ong!

Có tiếng sấm rền vang vọng trong biển lửa, phát ra từng hồi leng keng đinh tai nhức óc, nhấc lên sóng gió ngất trời, ác diễm cuồn cuộn đột nhiên cuốn thốc ra bốn phương tám hướng, tưởng như muốn đốt cháy vạn vật thương sinh!

- Cô...

Chỉ sát na, có tiếng rít gào vang động núi sông, như đến từ Thái Cổ, thần bí khiếp người.

Từng đạo sóng lửa nóng cháy khuếch tán, cuộn trào mãnh liệt, sương mù bốc lên, hà quang chói mắt.

Trong ánh mắt hoảng sợ của vô số người, giữa biển lửa, một con chim lớn chừng mấy trượng phù hiện ra.

Tiếng kêu chấn kinh thiên địa vừa nãy chính là từ con chim này...