Chương 877
Tô Dật đảo mắt qua ba chiếc thuyền, tổng cộng có mười lăm tên đệ tử Hải Long Bang, khí tức ba động, sát khí tràn ngập.
- Hô...
Tô Dật âm thầm thở phào một hơi, may mà đám đệ tử Hải Long Bang này theo như hắn cảm giác thì tu vi mạnh nhất chẳng qua chỉ là một tên lão giả tuổi chừng năm mươi vừa mới đặt chân đến Nguyên Chân cảnh nhất trọng, nếu liều mạng một phen, cơ hội dành cho bên mình vẫn là không ít.
- Chúng ta gặp rắc rối to rồi. Người bọn họ tưởng muốn đối phó là ta, để ta trước ngăn chặn địch, nếu có cơ hội, ngươi nghĩ cách đi trước, tìm đến Huyền Kiếm môn, nói cho người Huyền Kiếm môn biết chuyện này là được, tự nhiên sẽ có người trả thù lao cho ngươi.
Quý Hàm Nặc nhíu mày, nhiều đệ tử Hải Long Bang thế này, khí tức trên thân ai nấy đều mạnh hơn nhóm truy sát nàng lúc trước, đây đều là lực lượng tinh nhuệ của Hải Long Bang. Nàng tự biết sợ rằng đã không cách nào thoát thân, người này lại không phải mục tiêu của Hải Long Bang, hy vọng sẽ có cơ hội thoát thân, chỉ cần truyền tin được về cho Huyền Kiếm môn, như vậy nàng cũng sẽ không đại ngại.
Ánh mắt Tô Dật khẽ chớp động, giữa thời khắc nguy cơ nữ nhân này ngược lại vẫn không quên mình, tuy là bởi muốn mình đi Huyền Kiếm môn mật báo, nhưng dù sao cũng tính là có vài phần lương tâm.
- Bó tay chịu trói đi, các ngươi không chạy được nữa đâu!
- Tiểu nha đầu gian trá lắm, không ngờ dùng chiêu thay mận đổi đào, hại chúng ta bị Phó Bang Chủ quở trách!
Mấy tên đệ tử Hải Long Bang sắc mặt âm trầm, sát khí ba động, tiểu nha đầu này chạy trốn, bọn họ đều bị Phó Bang Chủ quở mắng, nếu không tìm được nàng, ai trong bọn họ cũng đều phiền phức to. Lúc này nhìn thấy nàng, tâm tình vui mừng chắc không cần nói cũng biết.
- Ngươi biết bơi không, chờ lát nữa ta ngăn chặn bọn họ, ngươi xuống nước trước, đây là cơ hội duy nhất, nhưng người Hải Long Bang đều bơi lội rất giỏi, có tận dụng được hay không liền toàn nhờ vận khí của ngươi.
Quý Hàm Nặc đến bên người Tô Dật, bảo kiếm xuất hiện trong tay, lục quang tràn ngập, sắc mặt vẫn tái nhợt, ánh mắt cảnh giác quét nhìn thân ảnh trên ba chiếc thuyền xung quanh.
- Sưu...
Quý Hàm Nặc vừa nói xong, thân ảnh trên thuyền chợt lóe, nháy mắt Tô Dật đã tan biến.
Quý Hàm Nặc chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, thoáng sững sờ, sau đó sắc mặt đại biến.
- Xoẹt...
Mặt nước xao động, một đạo thân ảnh lướt đi như tàn ảnh, đợi khi Tô Dật lần nữa hiện thân, hắn đã đứng trước một con thuyền nhỏ, dưới chân nguyên khí lướt động, thân mình nhảy dựng lên giữa khoảng không, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh đại đao.
- Hưu...
Một đao chém ra, đao quang như điện, trong sát na đã chém xuống, thế như lôi đình.
- Hưu...
Gần như cùng lúc, thân ảnh Tô Dật bạo lướt, nguyên khí màu đỏ dưới chân như một vòng xoáy xoay tròn, trở tay hơi nghiêng chém tới một đao.
- Ông!
Quá nhanh, hai đao xuất vỏ, phảng phất vang vọng tiếng long ngâm, đao quang lộng lẫy, chém xuống với tư thế cuồng mãnh vô song, sóng biển bốn phía lập tức bị cuộn lên, kích đãng ngập trời.
- Xì xì xì...
Không có chút dư địa nào, dưới hai đao kia, hai thuyền như tào phớ bị dễ dàng chém nát, đao quang lăng lệ cuốn thốc mà đi, đám đệ tử Hải Long Bang còn chưa kịp hồi thần thì đã trực tiếp hóa thành huyết vụ.
- Không hay, có cường giả, nhanh xuống nước!
Trên con thuyền thứ ba, lão giả tu vi Nguyên Chân cảnh nhất trọng kia quát to, khí tức trước mặt khiến hắn bất giác phát lạnh, bên người đối phương không ngờ lại có cường giả.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là người Huyền Kiếm môn tới, lập tức tung mình nhảy lên, muốn nhào thẳng vào trong nước biển, chỉ cần ở trong nước, đám người bọn hắn liền có ưu thế, chí ít cơ hội tự vệ sẽ lớn hơn nhiều.
- Ông!
Trên hư không, có đao quang xoay tròn, mang theo ánh sáng như hồ quang điện, như vầng trăng xẹt qua hư không, ẩn ẩn mang theo quang ảnh, như một đạo Long Ảnh lóe lên rồi biến mất. Giữa lúc đám đệ tử Hải Long Bang sắp thoát thân, đao quang rơi xuống.
- Ầm ầm!
Đao quang mang theo uy áp cuồng bạo khủng bố, bốn phía sóng biển ngất trời, như bạo long khởi vũ, phá hủy hết thảy, bốn phía thân tàu hóa thành vòng xoáy cực lớn, trực tiếp xoắn chiếc tàu thành mảnh nhỏ.
- A...
Mấy đạo tiếng kêu thảm truyền ra, đám đệ tử Hải Long Bang bị đánh chết, ngay cả lão giả Nguyên Chân cảnh nhất trọng cũng không có ngoại lệ.
Giữa hư không, Tô Dật từ từ hạ xuống mặt biển, bàn chân điểm tới, nguyên khí lướt đi, như chuồn chuồn giỡn nước nhảy về lại trên thuyền.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong thời gian cực ngắn, ngay sau đó bốn phía liền bình tĩnh lại.
Thu về đại đao trong tay, sắc mặt Tô Dật thật không dễ dàng mới khôi phục chút huyết sắc nay lại thêm phần tái nhợt, lập tức cầm mấy viên đan dược nhét vào miệng.
Nhìn thân ảnh trước mắt, Quý Hàm Nặc trố mắt cứng lưỡi, dưới ánh trăng, đôi mắt to trên khuôn mặt trắng nõn tưởng như sắp lồi ra.
Lúc này Quý Hàm Nặc mới biết, gia hỏa tuổi tác tựa hồ không lớn trước mắt này không ngờ lại có thực lực cường hãn đến vậy, ra tay gọn gàng lưu loát, lăng lệ vô tình.
- Còn bao xa chúng ta mới có thể lên bờ?
Tô Dật không để ý tới biểu tình kinh ngạc của Quý Hàm Nặc mà hỏi, mười mấy tên đệ tử Hải Long Bang này sợ rằng chỉ là thám tử tiền tiêu, e là không bao lâu nữa sẽ có cường giả chân chính của Hải Long Bang đến đây, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, bằng không liền phiền phức to.
- Lấy tốc độ bây giờ, khoảng chừng mười mấy canh giờ nữa là chúng ta có thể lên bờ.
Nghe Tô Dật hỏi, Quý Hàm Nặc mới hồi thần lại, đáp.
- Mười mấy canh giờ...
Tô Dật không khỏi cau mày, thời gian chừng đó bằng với nguyên cả một ngày.
- Ngươi tiếp tục chữa thương đi, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Tự biết không có thời gian dây dưa, cũng không còn lựa chọn nào khác, Tô Dật bất đắc dĩ mở miệng, nguyên khí tuôn trào dưới chân, tiếp tục thúc dục thuyền lướt đi.
Quý Hàm Nặc thoáng do dự một lát, sắc mặt sắc hơi động, rồi lại lập tức tiếp tục khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép hờ, bắt đầu vận công thổ nạp chữa thương.
Sóng biển phất nhẹ, biển một màu xanh biết, trời đất mênh mang.
- Ngao ô...
Không biết từ đâu, ở nơi xa thỉnh thoảng lại có tiếng thú gào vang vọng giữa trời đêm.
Tô Dật đẩy thuyền cấp tốc lướt đi, không dám có chút nào dây dưa, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ngược lại không phát hiện có người Hải Long Bang đuổi theo, biển rộng mênh mông, thậm chí đến cả một hòn đảo nhỏ đều chẳng thấy đâu.
Trời dần chuyển sáng, nơi đường chân trời, bình minh đang dần ló rạng.
- Hô...
Quý Hàm Nặc thu liễm khí tức quanh người, nguyên khí quanh quẩn bên ngoài chui vào trong cơ thể, hai mắt mở ra, trong mắt có ánh sáng lóe lên, khuôn mặt tái nhợt đã khôi phục phần nào huyết sắc.
Ngước nhìn thân ảnh trước mặt, lúc này Quý Hàm Nặc mới thấy được rõ ràng, người trước mắt không ngờ còn trẻ đến vậy, có vẻ tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ mình.