← Quay lại trang sách

Chương 881

Đưa mắt nhìn lại, đó là một thiếu nữ tuổi tác có vẻ tương đương như Quý Hàm Nặc, thân hình cũng có chút tương tự, đằng sau mái tóc rủ rượi mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt thanh tú.

- Vũ Đình...

Lúc nhìn thấy thiếu nữ đó, Quý Hàm Nặc lập tức thất sắc.

Tần Kiếm lấy tay đè lên vai thiếu nữ, hướng Quý Hàm Nặc cười lạnh, âm trầm nói:

- Hay cho kế thay mận đổi đào, đúng là ta đã xem thường tiểu nha đầu ngươi. Bó tay chịu trói đi, bằng không ta sẽ giết tiện tỳ này!

- Tiểu thư chạy mau, không cần quản ta, nhanh!

Thiếu nữ tóc tai bù xù thoạt nhìn hết sức yếu ớt, khi thấy Quý Hàm Nặc, lại đột nhiên không biết lấy sức lực từ đâu, lớn tiếng hét to.

- Tiện tỳ câm mồm!

Tần Kiếm quát lạnh một tiếng, trảo ấn dùng sức, một luồng cự lực tuôn ra.

- A...

Thiếu nữ kêu thảm một tiếng, đầu vai lõm xuống, máu chảy xối xả, đồng thời truyền ra tiếng khớp xương bị bóp nát.

- Vũ Đình, khốn khiếp, ngươi dám!

Quý Hàm Nặc quát lớn.

- Tiểu nha đầu, bó tay chịu trói, bằng không ta sẽ giết tiện tỳ này ngay bây giờ!

Tần Kiếm cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Quý Hàm Nặc.

- Đừng, tiểu thư, ngươi chạy mau, ngàn vạn đừng mắc lừa, dù ngươi bó tay chịu trói, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!

Thiếu nữ kêu gào.

- Tần Kiếm, ngươi dám thương nàng, Huyền Kiếm môn ta không đội trời chung với ngươi, nhất định sẽ huyết tẩy Hải Long Bang!

Quý Hàm Nặc lạnh lùng nói, kiều nhan bạo nộ.

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã thế, vậy trực tiếp giải quyết đi!

Nói xong, trong mắt Tần Kiếm tuôn động hàn quang, trực tiếp ném ra thiếu nữ trong tay, một cỗ cự lực lăng lệ lập tức bạo tuôn.

- Thình thịch...

Thân hình thiếu nữ bị ném ra khỏi cự thuyền, dáng hình mạn diệu theo đó trực tiếp nổ tung giữa trời, tiếng kêu thảm còn chưa kịp hô thì đã hóa thành huyết vụ, vung vãi khắp mặt biển.

- Vũ Đình... Đừng, đừng mà...

Tiếng gào tê tâm liệt phế truyền ra từ miệng Quý Hàm Nặc, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn thiếu nữ kia bị đánh chết, hóa thành huyết vụ, thi cốt không còn ngay trước mắt mình. Tròng mắt tức thì đỏ ngầu như máu, triệt để bạo nộ.

- Khốn khiếp, ta liều mạng với ngươi!

Khí tức trên thân tuôn trào, Quý Hàm Nặc nắm chặt bảo kiếm dài ba xích trong tay, định tung người nhảy tới cự thuyền.

- Ngươi căn bản không phải đối thủ, chúng ta đi mau!

Tô Dật kéo lại Quý Hàm Nặc, nguyên khí lướt động dưới chân, cấp tốc giật lui. Đồng thời, sau lưng có xích quang bạo phát, sát na, một đôi cánh đỏ đậm từ từ vươn dài vỗ động, trên đó có ánh sáng chảy xuôi, mỏng như cánh ve.

- Phần phật...

Chúng nhân trên cự thuyền nhìn lên bằng ánh mắt khiếp sợ, Tô Dật mình vút lên, cuốn theo sóng biển bốn phía, uy thế cường đại đột nhiên tuôn trào ra từ trong cơ thể, trực tiếp hóa thành một đoàn lưu quang, thoát đi nhanh như tia chớp.

- Tên kia biết bay...

Mắt nhìn Tô Dật vỗ động hai cánh bay thẳng lên trời, không ít người Hải Long Bang trên cự thuyền há hốc mồm.

Quý Hàm Nặc cũng hơi sửng sốt, thủ đoạn này tuyệt đối hiếm gặp.

- Hừ... Định trốn, đuổi!

Khẽ ồ một tiếng, Tần Kiếm nhàn nhạt ra lệnh, thân ảnh cũng lập tức bay lên, trực tiếp đuổi theo.

- Đuổi!

Mấy đạo thân ảnh khác theo đó tung mình không, một đám cường giả Nguyên Hư cảnh nhất tề lướt đi, đuổi sát theo Tô Dật.

- Đuổi!

Cự thuyền xoay mình thay đổi phương hướng, cũng xé sóng đuổi theo Tô Dật.

Hai cánh nguyên khí vỗ động không ngừng, Tô Dật toàn lực trốn chạy, sau khi bước lên Nguyên Chân ảnh, tốc độ Phù Diêu Bách Biến Bộ tầng thứ ba đã tăng lên không ít.

Cảm nhận được từng luồng khí tức cường đại ập đến sau lưng, thân tình Tô Dật không giấu được vẻ ngưng trọng, tốc độ mình dù nhanh đến mấy e rằng cũng không sánh được với cường giả Nguyên Hư cảnh.

- Mang theo ta ngươi trốn không thoát. Ngươi ta vốn không quen biết, giúp vậy là đủ rồi. Giao ta cho bọn họ, ngươi còn có một phần cơ hội thoát thân, buông ta xuống!

Quay mặt nhìn ra sau, Quý Hàm Nặc nhíu mày, dưới sự truy sát của đám cường giả Nguyên Chân cảnh Hải Long Bang, Tô Dật dù có thủ đoạn, sợ là cũng chạy không được bao xa, sẽ lập tức bị đuổi tới.

- Ngươi nghĩ rằng ta thả ngươi xuống là có thể thoát thân? Tận lực mà làm thôi!

Tô Dật đáp, lúc này sợ rằng dù có giao Quý Hàm Nặc cho người Hải Long Bang, mình cũng tuyệt đối khó mà thoát thân. Giờ cứ cố hết sức cái đã, nếu thật đến lúc khẩn cấp, mình cũng chỉ đành phải nghĩ hết mọi cách tự bảo vệ bản thân trước.

- Thủ đoạn có vẻ không sai, nhưng còn quá yếu!

Tốc độ Tần Kiếm còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của Dật, khoảng cách càng lúc càng gần, khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh, thân hình đột nhiên gia tốc, đồng thời với đó, trong tay ngưng kết thủ ấn.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong cổ họng, một cột sáng năng lượng nguyên khí lướt đi từ trong tay Tần Kiếm, hướng thẳng về phía Tô Dật.

Cảm giác được năng lượng ba động sau lưng, sắc mặt Tô Dật lập tức đại biến, cấp tốc né tránh, thân mình lấy một độ cong khó mà tưởng tượng tránh khỏi cột sáng năng lượng kia, khiến cho cột sáng năng lượng trực tiếp rơi xuống biển, cuộn lên sóng lớn.

Thần sắc Tần Kiếm không giấu được kinh ngạc, nhưng đồng thời nhờ thế hắn đã áp sát đến sau lưng Tô Dật, tung mình lao đến, một thủ ấn trực tiếp phách xuống, năng lượng bạo tuôn.

- Ầm!

Lần này, Tô Dật có dốc hết hết sức cũng không tránh được cự lực từ sau lưng, lập tức bị trấn áp xuống, hai cánh nguyên khí cũng bị chấn vỡ.

- Phốc phốc!

Từ trên trời, hai đạo thân ảnh rơi rụng, hai vòi máu tươi đỏ sẫm phun ra từ miệng bọn họ.

- Rầm rầm rầm!

Cả hai vừa khéo rơi trên một bãi đá ngầm, nện trúng đá san hô, bụi đất tung bay.

- Phốc...

Quý Hàm Nặc không ngừng thổ huyết, ở trước mặt cường giả Nguyên Hư cảnh đỉnh phong tiệm cận Nguyên Hoàng cảnh, hai người căn bản không cách nào đối kháng.

Tô Dật rơi xuống đất, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, lập tức đứng dậy, trạng thái thoạt nhìn có vẻ tốt hơn Quý Hàm Nặc một chút.

Nhưng Tô Dật tự biết đây là đối phương muốn bắt sống, căn bản chưa vận dụng toàn lực, bằng không, hậu quả không cách nào tưởng tượng.

- Khặc khặc, hai gia hỏa không biết tự lượng sức, đặc biệt là tiểu tử ngươi, có vẻ ta đã xem thường ngươi rồi!

Ánh mắt Tần Kiếm rơi trên người Tô Dật, sắc mặt âm trầm xen lẫn vẻ kinh ngạc.

Tô Dật thần tình ngưng trọng, tâm thần ba động, liên hệ với Thiên Tinh Kinh Phách trong đầu, đến lúc này, bài tẩy mình có thể vận dụng cũng chỉ còn lại thánh khí còn chưa hồi phục, Thiên Tinh Kinh Phách.

- Xem ra chúng ta đã trốn không thoát, xin lỗi, là ta liên lụy ngươi!

Quý Hàm Nặc giãy dụa đứng dậy, sóng vai cùng Tô Dật, thần tình nhếch nhác, khóe miệng đẫm máu tươi, khí tức uể oải, sắc mặt trắng bệch. Nàng áy náy nhìn Tô Dật, là hắn bị mình liên lụy.

Tô Dật cười khổ, trong lòng lại hơi có chút an ủi, từ trong ánh mắt Quý Hàm Nặc hắn có thể cảm giác được sự chân thành.

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy ta thành toàn cho các ngươi!

Tần Kiếm có vẻ không muốn mất thời gian thêm nữa. Trên mặt chớp hiện vẻ âm hàn, đồng thời với đó, từ trong cơ thể, một luồng khí tức đáng sợ tuôn ra.