← Quay lại trang sách

Chương 887

Ha ha.

Tô Dật lập tức bật cười, nói với Tây Vô Tình:

- Đã mang đến cho Ngự Thiên Cung không ít phiền phức, nếu ngày sau có cơ hội, ta tất báo đáp một phen.

Thấy Tô Dật căn bản không có ý gia nhập Ngự Thiên Cung, ánh mắt Tây Vô Tình thoáng động dung, song lập tức liền trở lại như thường, cười nói với Tô Dật:

- Gia nhập vào Ngự Thiên Cung, ngay lập tức tiểu tử ngươi có thể không cần kiêng sợ Thánh Sơn. Có Ngự Thiên Cung bồi dưỡng, ngươi cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất trở thành cường giả, đây là lựa chọn cực tốt.

- Lấy thiên tư và danh khí của đại ca, nếu nguyện ý, ta nghĩ các thế lực nhất lưu như Tiên Kiếm Tông, Vô Lượng Môn, Song Tử giáo … thậm chí là cả Ngự Thiên Cung tất cũng sẽ hoan nghênh. Khi đó đại ca cũng không cần kiêng sợ Thiên Long tông, vì sao đại ca không chọn gia nhập bọn họ?

Tô Dật cười, nhìn Tây Vô Tình hỏi ngược lại, lấy thiên tư và thanh danh của Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, muốn gia nhập sơn môn như Tiên Kiếm Tông, Song Tử giáo, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Chuyện này...

Tây Vô Tình cứng họng, lườm Tô Dật một cái.

- Gia nhập Ngự Thiên Cung đúng thật là lựa chọn tốt nhất bây giờ.

Tô Dật tiếp tục mở miệng, cảm khái nói. Gia nhập Ngự Thiên Cung tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất hiện nay.

Chỉ cần trở thành đệ tử đích thực của Ngự Thiên Cung, hắn lập tức có thể không cần kiêng sợ Thánh Sơn, chí ít ngoài sáng không cần kiêng sợ Thánh Sơn.

Hơn nữa có Ngự Thiên Cung bồi dưỡng, có thể lấy tốc độ nhanh nhất trở thành cường giả.

- Vậy vì sao không gia nhập?

Tây Vô Tình truy vấn.

- Gia nhập Ngự Thiên Cung, giành được Ngự Thiên Cung tài bồi và bảo hộ, ân tình đó vĩnh viễn trả không hết, ngày sau trở thành cường giả, vậy liền cũng thành người Ngự Thiên Cung. Lấy tính cách trước nay của Ngự Thiên Cung, có thể bảo hộ ta cả đời, nhưng sợ rằng sẽ không theo ta bước lên Thánh Sơn, đại ca không gia nhập sơn môn khác, chắc cũng vì nguyên nhân này?

Tô Dật cười, trong lòng rõ ràng, Ngự Thiên Cung khó trêu chọc, khiến Thánh Sơn cũng phải kiêng kỵ, không dám dây vào.

Nhưng lấy tính cách trước nay của Ngự Thiên Cung, ngày sau mình trở thành cường giả, Ngự Thiên Cung cũng sẽ không theo mình đạp lên Thánh Sơn.

Giành được Ngự Thiên Cung bảo hộ và tài bồi, ân tình đó, cả đời đều không cách nào đền đáp.

Có ân tất báo, đây là thiên kinh địa nghĩa, thẳng cho tới nay Tô Dật luôn là người có ân tất báo.

Tô Dật không gia nhập Ngự Thiên Cung, không phải sợ báo ân.

Mà Tô Dật biết đấy không phải kết quả mà mình muốn, một ngày nào đó có thể đạp lên Thánh Sơn, đấy mới là điều mình phải làm.

Nghe lời này của Tô Dật, Tây Vô Tình không đáp, im lặng mặc nhận, chỉ cần hắn gia nhập vào bất cứ sơn môn nào, lập tức liền không cần kiêng sợ Thiên Long tông. Nhưng mặc kệ là gia nhập sơn môn nào, bọn họ cũng sẽ không cùng hắn đối phó Thiên Long tông.

Nhìn Tô Dật, trầm mặc một lát, sau cùng Tây Vô Tình nói:

- Xem ra, trong lòng ngươi đã có lựa chọn!

Nhìn Tây Vô Tình, Tô Dật khẽ cười nói:

- Bá Vương tông, hiện tại khắp cả Trung Châu, có mấy người không biết Bá Vương tông!

Nghĩ tới Bá Vương tông, trong lòng Tô Dật không khỏi dâng lên cảm giác thành tựu.

Sau Thánh Vũ đại hội, hẳn rằng tên tuổi Bá Vương tông đã truyền ra khắp bát phương!

Lấy sức một mình, đánh vang tên tuổi Bá Vương tông ra khắp Trung Châu, trong lòng Tô Dật không khỏi dâng lên cảm giác tự hào.

Tây Vô Tình nhướng mắt lên, hỏi Tô Dật:

- Hiện tại Bá Vương tông có bao nhiêu người?

- Ách...

Tô Dật còn đang đắm chìm trong tự hào, thần sắc bất chợt sững sờ, lúng túng cười gượng, ngượng ngùng nói:

- Tính cả đại ca, tổng cộng hai người.

Đương sơ Tô Dật buột miệng nói ra tên Bá Vương tông, chỉ là dùng để thay thế Thiên Yêu tông trước mặt Tây Vô Tình thôi.

Nhưng hiện tại, Tô Dật cảm thấy Bá Vương tông cũng không tệ, quan trọng hơn chính là, chuyện Thiên Yêu tông, Tô Dật không muốn nói ngay bây giờ cho đại ca Tây Vô Tình.

Trải qua lần cùng chung sinh tử này, Tô Dật tuyệt đối tin tưởng Tây Vô Tình.

Chỉ là Thiên Yêu tông quan hệ quá lớn, ban đầu cường giả xuất hiện trong Man Yêu lâm, chứng tỏ Thiên Yêu tông can hệ lớn lắm, bên ngoài còn ẩn núp vô số cường địch.

Biết càng ít lại càng an toàn, Tô Dật không muốn đại ca Tây Vô Tình liên lụy quá nhiều.

- Tính cả ta, hai người... Hay cho Bá Vương tông, sau này ngươi muốn dùng Bá Vương tông đi đối phó Thánh Sơn?

Tây Vô Tình cũng rất đành chịu, trừng mắt một cái, nói với Tô Dật.

- Không đúng, Bá Vương tông còn có ta, tính cả ta nữa!

Tô Tiểu Soái lập tức kêu ầm lên, lão đại Bá Vương tông, nó tự nhiên cũng phải gia nhập.

- Chủ nhân, còn có ta!

Thanh Hoàng nãy giờ không mở miệng cũng giơ tay lên, chủ nhân Bá Vương tông, tất nhiên cũng phải tính thêm cả hắn.

- Dựa vào cái gì mà Bá Vương tông không thể sánh cùng Thánh Sơn, sẽ có một ngày, Bá Vương tông tất sừng sững trên thế giới này!

Trong mắt Tô Dật có xích quang tuôn động, nhiệt huyết sôi trào, dựa vào cái gì mà Bá Vương tông của mình không thể so sánh cùng Thánh Sơn?.

- Sơn môn sừng sững không ngã giữa Trung Châu như Thánh Sơn, trong đó có để uẩn mấy nghìn vạn năm, ngươi bằng cái gì có thể so sánh với chúng, dù có thể so sánh, ngày đó còn phải đợi tới lúc nào, sợ rằng Thánh Sơn căn bản sẽ không cho ngươi nhiều thời gian như vậy!

Tây Vô Tình nhìn chằm chằm Tô Dật nói.

- Nạp Lan Như Ngọc là Thánh Sơn Thánh Tử, nhưng chẳng phải vẫn thua trong tay ta, đám đệ tử thân truyền được xưng là vô địch trong đồng bối của Thánh Sơn, ở trong tay ta chẳng phải đều không kham một kích. Bằng Bá Vương tông hiện tại chỉ có hai người chúng ta, nhưng vẫn có thể vang danh bát phương, tiếng tăm hiển hách, vậy đã đủ chưa?!

Tô Dật nhìn Tây Vô Tình, xích quang trong mắt sáng chói, ngữ khí kiên định đáp.

- Thanh niên không biết trời cao đất dày, thế giới này phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Ngàn vạn năm qua, trên Trung Châu tuôn ra không biết bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm, bọn họ đều từng muốn lay động Thánh Sơn, nhưng sau cùng có ai thành công?

Tây Vô Tình không chút khách khí đáp trả.

- Đúng là có chút không biết trời cao đất dày.

Tô Dật hướng Tây Vô Tình mỉm cười, thần sắc bình tĩnh nói:

- Nhưng thanh niên chẳng phải nên như vậy ư? Sống như hoa tươi nở rộ, chết đẹp như lá mùa thu. Sinh trên đời làm nhân kiệt, chết cũng thành quỷ hùng!

Đang nói chợt dừng lại, Tô Dật lấy ra phá kiếm và đại đạo từ trong túi không gian, lần nữa vác ở trên lưng, mắt nhìn Tây Vô Tình, nói:

- Cho dù Long Thành không phi tướng, cũng vẫn có thiết huyết hàn thương. Một đao một kiếm cười với trời, ha ha ha ha ha, Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, ngươi già rồi, hay vẫn chưa già?

- Ha ha ha ha...

Mắt nhìn Tô Dật, Tây Vô Tình cũng cười, cười ha hả, sáng khoái đầm đìa, trong mắt tuôn ra quang mang.

Giờ này khắc này, Tây Vô Tình biết mình không nhìn lầm người, nói không chừng ngày nào đó, Bá Vương tông cũng sẽ sừng sững giữa thế gian, tỏa ra hào quang vạn trượng.

Dù thất bại, vậy thì đã sao, lần này bằng với chết một lần, người đã chết qua một lần, còn có gì cố kỵ nữa đây!

- Xương khớp ta già rồi, nhưng trái tim này chưa già.

Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, dưới lớp áo bào rộng, thân hình gầy gò nhưng cao ngất, trên mặt chồng chất vết nhăn, ánh mắt lại sáng chói dị thường.