← Quay lại trang sách

Chương 892

Mũi tên qua đâu, không gian nơi đó liền như bị trực tiếp xuyên thủng, vân sóng không khí không ngừng kích đãng mà ra, cuồn cuộn sang hai bên.

Nháy mắt mũi tên đã xuất hiện trước người Tô Dật, cấp tốc khuếch đại trong mắt hắn, mang theo một cỗ kình phong nóng rực lăng lệ đập thẳng tới.

Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình chẳng hề nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhếch lên.

Trước kia Tây Vô Tình không biết thực lực Tô Dật thực lực, hiện tại lại rất rõ ràng.

Tu vi tên Kim Đao tông Dương Xuyên này vốn cũng không tệ, Nguyên Chân cảnh tứ trọng, loan cung kia cũng là bảo vật, nhưng ngay cả Nạp Lan Như Ngọc Nguyên Chân cảnh tứ trọng đều thua trong tay Tô Dật, so sánh ra, dù cùng tu vi, ở trước mặt Nạp Lan Như Ngọc, Dương Xuyên chẳng đáng là gì.

- Ầm!

Chớp mắt, Tô Dật xuất động, trên người tuôn ra nguyên khí đỏ chói, vung tay một trảo, nguyên khí bao bọc lòng bàn tay, ngưng tụ thành lớp biểu bì màu đỏ, trực tiếp nắm chặt lấy mũi tên nhanh như thiểm điện kia.

- Ông!

Mũi tên kêu lên leng keng, một cỗ khí lực nóng rực kèm theo năng lượng cự đại tuôn ra, nhưng lập tức liền bị Tô Dật trấn áp.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Dương Xuyên và lão giả áo vàng đồng thời đại biến.

Đối phương có thể tay không đoạt xuống mũi tên kia, điều này đại biểu cái gì, trong lòng bọn họ sao sẽ không biết, thiếu niên đó tuổi tác không lớn, thực lực lại đã cực kỳ khủng bố.

Cấp tốc, Dương Xuyên thần sắc đại biến, chưa có chút nào dây dưa, khí tức Nguyên Chân cảnh ngũ trọng gào thét mà ra, không chút bảo lưu trong tay. Loan cung lần nữa tràn ngập khí tức ba động, mũi tên màu vàng thứ hai xuất hiện, giương căng dây cung bắn ra!

- Rầm rầm...

Đây là hai mũi tên liên tiếp, như hai đạo lôi điện vàng chóe, đâm thẳng tới mi tâm và lồng ngực Tô Dật.

Lần này khí thế trên mũi tên rõ ràng cường hãn hơn xa lần trước.

Dương Xuyên nhìn ra thiếu niên trước mắt không đơn giản, hắn không dám có chút khinh suất nào, đã động thủ, vậy liền không còn gì để nói, một hơi song tiễn, muốn trực tiếp bắn chết thiếu niên kia!

- Hừ!

Tô Dật hừ lạnh, trong mắt tràn ngập hàn ý.

Tên Dương Xuyên này vừa ra tay liền tung sát chiêu, lần này càng là muốn trí mình vào chỗ chết, hàn ý trong mắt Tô Dật không khỏi càng đậm mấy phần.

- Ầm!

Một luồng khí tức hùng hồn tuôn ra, hai mũi tên lướt đến, Tô Dật thò tay ra, trước lòng bàn tay có nguyên khí cuộn trào, hóa thành hai đạo vòng xoáy.

Trong hai đạo vòng xoáy, một cỗ hấp lực vô hình tuôn ra, nuốt hai mũi tên vào trong đó, vòng xoáy xoay tròn, hóa giải lực lượng trên mũi tên, ma diệt toàn bộ quang mang.

Lần này Tô Dật thi triển thủ đoạn trong Thiên Yêu Cổ Kinh, tới từ Hỏa Liệt Thiên La chưởng.

Đây chỉ là Tô Dật linh cơ chợt động, hơi biến đổi Hỏa Liệt Thiên La chưởng một chút, lấy đó làm thủ đoạn ma diệt lực lượng trên mũi tên, lần nữa nắm chặt chúng vào tay.

- Ô!

Thú hống rít gào, thời khắc này, con Bát Dực Hắc Ô Mãng khổng lồ kia đã lao thẳng tới, tám dực vỗ động, mang theo sát khí âm hàn xộc mũi.

- Gào!

Gần như đồng thời, một chiếc lợi trảo tràn ngập hàn quang trong vắt lóe lên trước người Tô Dật, như một lưỡi đao sắc bén trực tiếp thò ra, kèm theo là Huyết Sát Chi Khí ba động, một đường vung thẳng về phía Bát Dực Hắc Ô Mãng.

Lang Đầu Yêu Bức cũng không phải ngồi không, nãy giờ một mực chừng, nhìn thấy Bát Dực Hắc Ô Mãng có hành động, lập tức liền xông ra đánh trả.

Cảm giác được khí tức trên thần Lang Đầu Yêu Bức, trong mắt Bát Dực Hắc Ô Mãng lập tức tuôn ra vẻ kinh hãi, toàn thân run rẩy, mới vừa bổ nhào xuống, trên đầu nó đã bị Lang Đầu Yêu Bức cào ra mấy đạo vết rách, tiên huyết tiêu xạ, kêu gào thảm thiết.

- Khốn khiếp!

Dương Xuyên quát lạnh một tiếng, mắt đầy lửa giận, Bát Dực Hắc Ô Mãng chính là tọa kỵ hắn yêu nhất, khí tức lập tức tuôn động, loan cung sáng bừng lên, nhắm ngay đầu Lang Đầu Yêu Bức, trực tiếp khai cung.

- Nghiệt súc, đi xuống cho ta!

Đúng lúc này, Tô Dật chợt vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, một luồng uy áp hủy diệt tràn tới.

Khí tức Nguyên Chân cảnh nhất trọng không chút bảo lưu khuếch tán ra!

- Ô ô...

Trước uy áp từ khí tức đó, ánh mắt Bát Dực Hắc Ô Mãng và Hắc Lân Yêu Ưng lập tức tuôn ra sợ hãi, Thú Hồn chấn đãng, thân thể như nhũn ra, lung la lung lay, từ giữa trời rơi rụng xuống.

- A...

Từng đạo tiếng kinh hô vang lên từ trong miệng đám đệ tử Kim Đao tông, Dương Xuyên vừa mới giương cung lên cũng thần sắc đại biến, tức thì lảo đảo rơi xuống.

- Thiếu tông chủ cẩn thận!

Lão giả áo vàng kinh hô, không cố được chấn kinh bởi khí tức đáng sợ đột nhiên tràn ra trên thân Tô Dật, lập tức kịp thời vươn tay nhấc lấy Dương Xuyên, hoảng hốt hạ xuống đất.

- Rầm rầm rầm!

Nhưng rất nhiều đệ tử Kim Đao tông khác lại không có được may mắn như Dương Xuyên, nguyên một đám trực tiếp rơi đập xuống đất, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, bụi đất tung bay, cát đá vung vãi.

Chỉ có hai đại hán trung niên là dù có chút chật vật, song rất nhanh liền trực tiếp đạp bước hư không.

Tu vi hai người bọn họ đều đã tới Nguyên Hư cảnh nhất trọng, có thể đạp không mà đứng.

- Giết hắn cho ta, nhanh, giết tiểu tử kia!

Dương Xuyên kinh hồn chưa định, sắc mặt đại biến, hắn không ngờ mình đích thân ra tay lại vẫn không làm gì được thiếu niên nhìn như còn hôi sữa kia, thậm chí còn bị đối phương làm cho nhếch nhác thế này, lập tức giận không thể át, lớn tiếng giận nói.

- Tiểu tử muốn chết!

Hai tên đại hán Nguyên Hư cảnh kia vừa chịu thiệt, trong lòng vốn cũng vừa sợ vừa giận, nghe được mệnh lệnh từ thiếu tông chủ, cả hai không khỏi quát lên một tiếng phẫn nộ, khí tức Nguyên Hư cảnh tràn ra, thân ảnh như điện lao thẳng tới Tô Dật.

- Xoẹt...

Không gian ba động, thân ảnh hai tên Nguyên Hư cảnh vừa mới lao ra, chẳng biết tại sao lại đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt hai người bỗng chốc hiện đầy kinh hãi, một đạo thân ảnh áo đen đột nhiên như quỷ mị hiện ra trước người bọn họ.

Đồng thời với đó, nguyên khí trong cơ thể hai người nháy mắt liền bị trở tắc, hư không bốn phía cũng chợt ngưng cố lại.

Thân ảnh áo đen kia cấp tốc khuếch trương trong mắt hai người, mang theo hai đạo trản ấn, thế nhanh như chớp, trực tiếp rơi trên cổ bọn họ.

- Xoạt xoạt...

Hai đại hán Nguyên Hư cảnh có thể nghe được rõ ràng trên cổ mình truyền đến tiếng xoạt xoạt, trước mắt lập tức hoa lên, trời đất như quay cuồng, con mắt có thể thấy được đầu và thân mình chia tách ra, có huyết vụ phun thẳng lên, sau đó mất đi tri giác, hết thảy như chợt chìm vào trong bóng đêm vô tận, vĩnh viễn không cách nào thức tỉnh nữa.

Hai tên đại hán Nguyên Hư cảnh vừa ra tay, nháy mắt liền bị miểu sát.

Giống như một khúc hát vang, vừa bắt đầu, lại đột nhiên đình trệ.

Mắt thấy thân ảnh áo đen vừa xuất hiện giữa hư không, hai tên đại hán tu vi Nguyên Hư cảnh nhất trọng lập tức bị đánh chết, lão giả áo vàng không khỏi kinh hãi.

Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình ra tay xong, thần tình lạnh nhạt, đánh chết hai tên tu vi Nguyên Hư cảnh, thần sắc lại vẫn như thường, ánh mắt trực tiếp rơi xuống thân lão giả áo vàng, thân ảnh đột ngột biến mất giữa trời.

- Không hay, là cường giả Nguyên Hoàng cảnh!

Lão giả áo vàng như thể gặp quỷ, vừa thấy thân ảnh Tây Vô Tình biến mất, tức thì hoảng hốt giật lui ra sau.

- Gào!

Cùng lúc đó, thân ảnh Lang Đầu Yêu Bức bất chợt đáp xuống, khí tức huyết sát khuếch tán.