Chương 903
Nữ tử nhìn Tô Dật, tựa hồ muốn nói rất nhiều:
- Đáng tiếc, cha mẹ ta đều mất, gia gia nãi nãi cũng mất, khi đó còn rất nhỏ, xưa nay không biết cảm giác được thân nhân lo lắng là cái gì, ngươi có người lo lắng, chí ít hơn ta rồi...
Đang nói thì dừng lại, đột nhiên nữ tử khẽ lắc đầu, tiếp tục nói:
- Không đúng, nếu cha mẹ ta vẫn còn, ta sẽ không muốn để cho bọn họ lo lắng cho ta.
Đang nói, con ngươi của nữ tử rủ xuống, trong ánh mắt có chút ưu thương.
- Nguyên lai thân thế của nữ nhân này thương cảm như thế, tâm địa cũng rất hiền lành.
Tô Dật ngừng thở, thu liễm khí tức trên người, nghe nữ tử nói chuyện, khóe miệng nhấc lên nụ cười nhàn nhạt, mình còn không biết cha mẹ ở địa phương nào đây, nhưng nếu như gia gia Tô Vân Thiên biết mình đang ở hiểm cảnh, nhất định sẽ rất lo lắng.
Nhớ tới lão gia tử, trong lòng Tô Dật không khỏi ưu lo, trên Thánh Vũ đại hội, mình giết nhiều người Thánh Sơn như vậy, triệt để chọc giận Thánh Sơn, sau khi mình thoát thân, sợ là người Thánh Sơn nhất định sẽ không bỏ qua, giận lây sang Man thành Tô gia, chỉ có thể hy vọng mình âm thầm an bài có thể thuận lợi, nếu không hiện tại sợ là hậu quả của Tô gia có thể tưởng tượng được.
- Có phải ngươi có lời gì muốn nói hay không...
Nhìn gương mặt Tô Dật biến hóa, nữ tử hơi kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không có hoài nghi gì, nhìn Tô Dật hỏi.
- Đáng tiếc ta không có biện pháp mở ra phong ấn trên người ngươi, không biết ngươi muốn nói điều gì, có phải ngươi có di ngôn gì muốn nói hay không?
Ánh mắt của Tô Dật lấp lóe, không còn dám biểu lộ ra cái gì, miễn cho đánh rắn động cỏ, hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng nữ nhân này đi sớm, sau đó mình nghĩ biện pháp len lén ly khai địa phương này.
- Hỏi ngươi dường như cũng vô dụng, ngươi cũng không có biện pháp nói, nếu không ngươi có chuyện gì cần làm, hoặc có ước mơ gì chưa hoàn thành, ta có thể giúp ngươi đi làm.
Nữ tử nói xong, lại dừng khoảng khắc, sau đó cười khổ nói:
- Kỳ thực coi như ta biết ngươi còn có chuyện gì cần làm, sợ là ta cũng không có biện pháp thay ngươi hoàn thành, chính ta cũng có rất nhiều sự tình muốn đi làm, lại không có biện pháp hoàn thành, ta rất muốn ra ngoài, đi nhìn thế giới bao la, chỉ là sự tình đơn giản như vậy, cũng không cách nào làm được, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có Tứ Thẩm đối với ta tốt nhất, những tộc nhân khác, cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng dù sao bọn hắn cũng là tộc nhân của ta, ta ở chỗ này bao lâu, không có bọn họ, sợ là ta cũng không lớn lên được, còn có Phong Bồ, hắn đối với ta cũng rất tốt, theo nhỏ đến lớn, mỗi lần có thức ăn ngon, đều sẽ len lén đưa cho ta, giống như ca ca vậy, ta cũng coi hắn như ca ca...
- Nữ nhân ngốc này, Phong Bồ sợ là thích ngươi đi.
Tô Dật nghe nữ tử nói, trong lòng không khỏi khinh bỉ, nhưng tính ra nữ nhân này khá thiện lương đơn thuần, ấn tượng đối với nàng cũng không tệ.
- Đúng rồi, sáng mai mọi người sẽ giao ngươi cho Yêu Hoàng, nghe đám người Phong Bồ nói, Yêu Hoàng kia muốn nam, còn muốn da thịt trắng noãn, tựa hồ là có ham mê đặc thù, nhưng rốt cuộc là gì, đám người Phong Bồ làm sao cũng không nói cho ta, nhưng nghe nói người bị đưa đi đều sẽ chết, ngày mai ngươi cẩn thận một chút, đáng tiếc thực lực của ta quá yếu, nếu như ta là cường giả, ta nhất định sẽ giết Yêu Hoàng kia, như vậy sẽ không bao giờ có người bị giết nữa.
Ánh mắt của nữ tử có chút tiếc hận, cũng có kỳ vọng, hy vọng mình có thể trở thành cường giả, một ngày nào đó giết Yêu Hoàng kia, như vậy sẽ không có người bị Yêu Hoàng kia giết, toàn tộc cũng sẽ không bị Yêu Hoàng kia áp chế.
- Đáng tiếc ta không có biện pháp biết tên của ngươi, nhưng ngày mai ta sẽ làm mộ chôn quần áo và di vật của ngươi.
Nữ tử nhìn Tô Dật, vuốt vuốt mái tóc của hắn, sau đó nói:
- Ta cũng không biết vì sao lại cùng ngươi nói nhiều như vậy, cùng Phong Bồ cũng chưa từng nói nhiều như vậy.
Nói xong nữ tử đứng dậy, nhìn thoáng qua Tô Dật, cuối cùng xoay người rời đi.
- Cuối cùng cũng đi.
Trong lòng Tô Dật thở ra một hơi, nữ nhân này rốt cuộc đi rồi.
- Đúng rồi, ta không biết tên ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ tên ta, ta gọi Phong Kỳ Nhi.
Nói xong, Phong Kỳ Nhi đẩy cửa đi ra.
- Kỳ nha đầu, ngươi có đó không...
Ngay lúc này, có thanh âm từ xa truyền đến.
- Tại sao lại có người đến!
Nghe thanh âm kia, Tô Dật hỏng mất.
- Tứ Thẩm, ta ở chỗ này.
Ngoài cửa, thanh âm của Phong Kỳ Nhi hơi bối rối bất an.
- Nha đầu ngươi đó, hơn nửa đêm sao lại chạy tới nơi này, nhanh, đã xảy ra chuyện, tất cả mọi người đã đến đại viện tập hợp, rửa sạch tiểu tử kia chưa, mang theo tiểu tử kia cùng đi.
Âm thanh quen thuộc có vẻ hơi gấp, rất nhanh thì tới cửa.
- Tứ Thẩm, rửa sạch rồi, tập hợp muộn như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là Yêu Hoàng kia tới trước giờ sao!
Phong Kỳ Nhi hỏi, nhìn thần sắc của Tứ Thẩm vội vả ngưng trọng, tựa hồ cảm giác được bất an.
- Không, có đại sự xảy ra, mọi người nhất định phải đến đại viện tập hợp, đến rồi sẽ biết.
Thanh âm quen thuộc càng ngày càng gần, Tô Dật gặp được phụ nhân quen thuộc kia.
- Di, tuy không quá trắng, nhưng tiểu tử này cũng rất tuấn tú.
Nhìn Tô Dật, phụ nhân từ trong thâm tâm khen một câu, nhưng cái này cũng không cải biến kết quả của Tô Dật, bị phụ nhân xách ở trong tay.
Tô Dật muốn thoát thân, nhưng loại tình huống này tựa hồ căn bản hết cách rồi, xung quanh có không ít cường giả, căn bản không có cơ hội, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Nín hơi chờ đợi, khí tức thu liễm, Tô Dật làm bộ vẫn bị phong ấn, để phụ nhân vác trong tay chạy đi, phía trước đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, trong sân rộng, thân ảnh rậm rạp chằng chịt, sợ là không dưới bảy trăm người.
Tiếng nghị luận ầm ĩ.
- Vì sao sẽ xuất hiện loại sự tình này!
- Phải làm sao bây giờ, đều lúc này, sợ là đã không có biện pháp đi ra ngoài tìm người!
- Coi như có thể tìm được một người, nhưng muốn tìm được một xử nữ cũng không dễ dàng!
- Phải, làm sao sẽ xuất hiện loại sự tình này.
-...
Tô Dật bị phụ nhân vác đến quảng trường, rất xa liền nghe được những âm thanh nghị luận này, tựa hồ nơi đây xuất hiện đại sự gì, thần sắc của mọi người đều có chút ngưng trọng.
Nhìn thấy Tô Dật bị phụ nhân xách theo, tiếng nghị luận huyên náo lắng xuống, từng ánh mắt lả tả rơi vào trên người Tô Dật.