← Quay lại trang sách

Chương 904

Cũng may cái này vẫn còn, kiểm tra chưa, có phải quá non nớt hay không?

- Chắc là được, người Phong Úc trưởng lão mang về, hẳn là đã kiểm tra qua.

- Niên kỷ không lớn nha.

- Tựa hồ không đủ trắng, không biết có thể qua cửa hay không.

Nhìn Tô Dật, mọi người nghị luận, giống như nhìn một vật phẩm.

Phụ nhân dẫn Tô Dật xuyên qua đoàn người, để Tô Dật đứng ở một bên, Phong Kỳ Nhi cũng ở bên cạnh.

Lúc này đã có mấy chục nữ tử trẻ tuổi như đang đợi cái gì, lớn tuổi nhất thì chừng hai mươi tuổi, cùng Phong Kỳ Nhi không sai biệt nhiều, nhỏ tuổi nhất chỉ mười bốn mười lăm tuổi.

Mà lúc này Tô Dật mới rõ ràng nhìn thấy, trong đại viện có sáu bảy trăm người, phía trước nhất ngồi rất nhiều lão nhân và cường giả khí tức mạnh mẽ.

Tô Dật nhìn thấy Phong Úc trưởng lão, đám người Phong Cốc… cũng ở trong đó.

- Đều là cường giả.

Tô Dật vội vàng thu liễm khí tức, dựa vào lực lượng linh hồn nhạy bén, nhận ra ở đây có không ít cường giả Nguyên Hư cảnh, ít nhất cũng năm người.

Lão giả ở giữa tóc trắng xoá, dáng dấp trên 80 tuổi, tay cầm mộc trượng, tạo hình cầu khúc, bước đi hơi run rẩy, như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống, nhưng trên người có khí độ uy nghiêm.

Tô Dật nhìn lão giả, có thể cảm giác được lão giả này nhìn như không có bất kỳ khí tức, thực tế trên sợ là còn mạnh hơn Phong Úc.

- Đây chính là thiếu niên được mang về.

Lão giả nhìn Tô Dật, tiến lên mấy bước, đến trước mặt Tô Dật.

Tô Dật hết sức chăm chú, không dám có bất kỳ khinh thường nào, sợ bị những cường giả này phát hiện đầu mối.

Khí tức đều thu liễm, Tô Dật cố ý phong tỏa khiếu huyệt trong cơ thể, để cho mình giống như bị phong ấn.

- Nội tráng ngoại cường, ẩn không lộ, thần như long hổ, tựa hồ thiên tư không tầm thường.

Lão giả đánh giá Tô Dật, hài lòng gật đầu.

- Đại trưởng lão, hết thảy nữ tử chưa kết hôn trong tộc đều đến đông đủ.

Phụ nhân được Phong Kỳ Nhi gọi là Tứ Thẩm thấp giọng nói.

- Vậy thì bắt đầu đi!

Đại trưởng lão gật đầu, chống trượng đi về phía trước, mắt nhìn mấy trăm người trong đại viện, ánh mắt yên tĩnh nói.

Thấy đại trưởng lão tiến lên, tiếng ồn ào nghị luận biến mất, mọi người bình tĩnh lại, từng ánh mắt rơi vào trên người đại trưởng lão, chờ đợi đại trưởng lão mở miệng.

- Hẳn tất cả mọi người đã nghe nói, trước mấy ngày chúng ta bắt giữ thiếu nữ kia xuất hiện ngoài ý muốn, đã chết.

Đại trưởng lão nhìn mọi người, thanh âm từ từ truyền ra, rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.

- Làm sao lại ngoài ý muốn, bây giờ nên làm gì?

- Lại đi bắt một người mà nói, thời gian sợ là đã không còn kịp rồi.

- Vậy phải làm sao bây giờ, sáng sớm ngày mai Yêu Hoàng kia sẽ phái người tới.

-...

Nghe đại trưởng lão nói, mọi người lập tức rối loạn, nghị luận ầm ỉ, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

- Ồn ào cái gì, an tĩnh nghe đại trưởng lão nói.

Có một lão giả khác mở miệng.

Theo lão giả mở miệng, mọi người yên tĩnh lại, không ít ánh mắt nhìn lão giả kia, thần sắc cực kỳ kiêng kỵ.

Thấy mọi người yên tĩnh lại, đại trưởng lão mới tiếp tục mở miệng nói:

- Lúc này cách hừng đông đã không đến ba canh giờ, lại đi ra ngoài tìm người, thời gian đã không kịp, cho nên Trưởng Lão Đoàn thương nghị, từ trong các nữ tử chưa kết hôn rút thăm chọn lựa ra một người thay thế.

- Cái gì, lấy tộc nhân ra sao?

- Như vậy sao được, sao có thể hi sinh người của bổn tộc chúng ta!

Mọi người lại náo loạn, rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau.

Đám nữ tử trẻ tuổi nghe vậy, từng cái hoa dung thất sắc, khuôn mặt đại biến.

- Mọi người im lặng, đây là kết quả thương nghị của Trưởng Lão Đoàn, chuyện cho tới bây giờ đã không có biện pháp, hi sinh một người, mới có thể làm cho toàn tộc bình an, nếu không toàn tộc sẽ gặp tai ương, tất cả chúng ta đều trốn không thoát.

Lão giả âm lãnh kia quát lạnh, ánh mắt đảo qua đoàn người.

Mọi người an tĩnh, hai mặt nhìn nhau, không người nào dám nói nhiều.

Trong lòng mọi người đều minh bạch, chỉ có hi sinh một người, mới có thể đổi lấy cả tộc an toàn.

Nếu không, tất cả mọi người đều trốn không thoát.

Nhìn mọi người an tĩnh lại, lão giả âm trầm phất tay, phía dưới có thanh niên đẩy lên một cái bàn đá, trên bàn có một rương gỗ phong kín, chỉ có một lỗ nhỏ chừng nắm đấm.

Lão giả âm trầm đứng ở trước bàn đá, mắt nhìn đám nữ tử trẻ tuổi nói:

- Trong tộc chỉ có bốn mươi sáu người các ngươi thích hợp điều kiện, trong rương gỗ có 46 cây thăm bằng trúc, trong đó 45 cây thăm dài giống nhau, chỉ có một cây ngắn, các ngươi rút thăm quyết định, rút được cây thăm ngắn nhất sẽ bị chọn, cái này cũng là vì toàn tộc suy nghĩ, các ngươi vì thân nhân và tộc nhân hi sinh mình, bảo hộ toàn tộc, đây là vinh dự.

Lão giả âm trầm nói xong, phất phất tay, ý bảo đám nữ tử trẻ tuổi tiến lên rút thăm.

Tô Dật lẳng lặng đứng ở dưới, chứng kiến tất cả, nghe những người này nói, tựa hồ có thể suy đoán ra chút ít.

Tựa hồ nhóm người này là một đại tộc, không biết vì nguyên nhân gì, hàng năm phải giao một đôi nam tử đồng trinh cho Yêu Hoàng, để đổi lấy bộ tộc bình an.

Bộ tộc này người đã trải qua sớm đã bắt một cái nữ tử trẻ tuổi, nhưng xuất hiện ngoài ý muốn, thời gian đã rất thương hoàng, cho nên bộ tộc này các trưởng lão thương nghị, theo bổn tộc trúng rút thăm quyết định chọn một cái thay thế, để đổi lấy bộ tộc bình an.

Từng nữ tử trẻ tuổi đều khẩn trương, khuôn mặt ngưng trọng, tựa hồ cũng biết bị chọn sẽ đại biểu cái gì.

Từng nữ tử trẻ tuổi run rẩy, kinh hãi rút thăm, sợ mình là người được chọn.

Mọi người cũng nín hơi chờ đợi, lo lắng nhìn giữa sân.

Tổng cộng 46 nữ tử, xếp hàng từng người tiến lên rút thăm, Phong Kỳ Nhi cuối nhất, thần sắc cũng rất khẩn trương.

Thời điểm Phong Kỳ Nhi tiến lên, ánh mắt của Tô Dật đột nhiên nheo lại, chỉ thấy trong tay lão giả âm trầm có một đoàn nguyên khí mờ mịt, xuyên thấu qua bàn đá tràn vào rương gỗ.