← Quay lại trang sách

Chương 905

Hết thảy làm không có dấu vết chút nào, người thường khó có thể phát hiện.

Nhưng Tô Dật đứng ở không xa, vừa may thấy cảnh ấy, lực lượng linh hồn đã nhận ra nguyên khí ba động mịt mờ.

- Tựa hồ hơi không đúng.

Trực giác cho Tô Dật một loại cảm giác không tốt.

Phong Kỳ Nhi tiến lên rút thăm, không hề phát giác gì cả, rút ra một cây thăm bằng trúc, giữ ở trong lòng bàn tay, thần sắc khẩn trương, không biết cây của mình có phải cây ngắn nhất không.

- Được rồi, tổng cộng 46 cây thăm đã được rút, hiện tại mở ra xem đi.

Lão giả âm trầm mở miệng.

Ánh mắt của các trưởng lão nhúc nhích, tựa hồ không có quá nhiều biểu tình.

Nhưng trong đại viện, không ít ánh mắt hiếu kỳ, tâm thần bất an, có chí ít một nửa ánh mắt, thì trực tiếp rơi vào trên người Phong Kỳ Nhi.

Tô Dật lắc đầu, bầu không khí tựa hồ có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng ở chỗ nào.

Có người tiến lên, kiểm tra từng cây thăm.

Phong Kỳ Nhi mở tay ra, nhìn cây thăm của mình, sau đó ánh mắt tò mò nhìn cây thăm trong tay người khác, đột nhiên thân thể nhịn không được lui về phía sau một bước, khuôn mặt trắng bệch.

- Phong Kỳ Nhi lấy phải cây ngắn nhất, người được chọn là Phong Kỳ Nhi!

Thanh âm sâu kín từ trong miệng lão giả âm trầm truyền ra, tựa hồ sớm đã biết kết quả.

- Không đúng, phương diện này có mờ ám.

Thời điểm lão giả âm trầm tuyên bố kết quả, Tô Dật rốt cuộc hiểu rõ.

Thảo nào cảm thấy không thích hợp, nguyên lai lão gia hỏa kia âm thầm động tay, cái gọi là rút thăm quyết định, chỉ là sự tình đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Những người này sớm đã chọn Phong Kỳ Nhi, nếu không mấy người kiểm tra còn chưa mở lời, lão gia hỏa kia đã tuyên bố kết quả.

Cho nên đây rõ ràng là bọn hắn sớm âm thầm sắp xếp.

Ánh mắt của Tô Dật lấp lóe, mình có thể cảm giác được lão giả âm trầm động tay động chân, như vậy những cường giả gần trong gang tấc thì sao, bao quát đám người đại trưởng lão, lấy thực lực của bọn họ làm sao có thể không cảm giác được.

Nhưng không có ai mở miệng, cho nên việc này tất nhiên là bọn hắn cộng đồng quyết định ra kết quả.

- Hô...

Nghe lão giả âm trầm tuyên bố kết quả, không ít người thả lỏng một hơi, mấy nữ tử trẻ tuổi khác thần sắc hòa hoãn, không còn khẩn trương bất an nữa.

Có nữ tử trẻ tuổi nhìn Phong Kỳ Nhi, khuôn mặt lạnh nhạt, thờ ơ.

Có vài người đồng tình, tiếc hận, nhưng không hơn.

- Không nghĩ tới là Phong Kỳ Nhi!

- Đây là rút thăm quyết định, vì toàn tộc, chỉ có thể như vậy, không trách được người khác!

- Đây là mệnh của Phong Kỳ Nhi!

- Chí ít có thể vì bộ tộc chúng ta làm chút chuyện, không uổng cả tộc chiếu cố nàng 19 năm!

Trong đám người có tiếng nghị luận truyền ra, những người này tựa hồ không biết sự tình được an bài, nhưng trong ngôn từ đều mang theo vẻ lạnh nhạt.

Thậm chí có người vui vẻ, chí ít thân nhân của bọn họ không cần bị đưa đi cho Yêu Hoàng.

Phong Kỳ Nhi đứng ở đàng xa, lẳng lặng không nói, thần sắc có chút dại ra, trong con ngươi một mảnh mờ mịt.

- Được rồi, đều giải tán đi, mang Phong Kỳ Nhi và tiểu tử kia đi.

Lão giả âm trầm mở miệng, thần sắc đạm mạc.

- Kỳ nha đầu, đi thôi, ngươi biết địa phương...

Tứ Thẩm đến bên người Phong Kỳ Nhi, nhẹ nhàng nói, ánh mắt đỏ hồng, không dám nhìn nàng.

Phong Kỳ Nhi chậm rãi đi tới, cả người có chút cứng ngắc, giống như cái xác không hồn.

Tô Dật bị phụ nhân xách trong tay, ly khai quảng trường.

- Tính ra Phong Kỳ Nhi cũng có chút tác dụng!

- Cũng là một người mệnh không tốt, nhưng cái này không trách được người khác!

- Phong Kỳ Nhi không cha không mẹ, đã không có thân nhân, ở trên nhân thế một mình, sớm đi gặp phụ mẫu quá cố, cái này cũng là chuyện tốt!

-...

Ly khai quảng trường, từng tiếng nghị luận từ phía sau truyền đến, rơi vào trong tai Tô Dật.

- Một đám người vì tư lợi, đây chính là Hỗn Loạn Vực sao...

Tô Dật lòng có cảm xúc, người bộ tộc này thật đúng là đủ tư lợi và lạnh lùng, căn bản là lấn Phong Kỳ Nhi không cha không mẹ, không có người thân, cho nên mới an bài Phong Kỳ Nhi đi chịu chết, từng khuôn mặt khoác mặt nạ tộc nhân kia, nội tâm lại vô tình bực nào.

Rất nhanh, phụ nhân dẫn Tô Dật và Phong Kỳ Nhi tới một sân rộng, chính giữa sân có một tảng đá lớn, cao chừng hơn mười trượng, giống như một thanh thạch kiếm đứng vững.

Trên sân rộng, có mười mấy thân ảnh, tay cầm binh khí, khí tức sắc bén, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Nhìn phụ nhân đến, hơn mười người gật đầu ý bảo, ánh mắt có chút phức tạp rơi vào trên người Phong Kỳ Nhi, còn đối với Tô Dật chỉ có lạnh nhạt.

Phụ nhân vận khí, nhảy lên tảng đá lớn, thả Tô Dật xuống.

Phụ nhân muốn nói lại thôi, do dự một chút, cuối cùng nhìn Phong Kỳ Nhi nói:

- Kỳ nha đầu, đây là mệnh của ngươi, vì toàn tộc chừng bảy trăm nhân khẩu, đây cũng là không có biện pháp...

Phong Kỳ Nhi nhìn phụ nhân, đột nhiên quỵ xuống, liên tiếp dập đầu lạy ba cái.

- Kỳ nha đầu, ngươi làm cái gì vậy?

Phụ nhân kinh ngạc, muốn nâng Phong Kỳ Nhi dậy.

- Kỳ Nhi đa tạ Tứ Thẩm nhiều năm chiếu cố, Tứ Thẩm là người tốt nhất với Kỳ Nhi, công ơn nuôi dưỡng của Tứ Thẩm, Kỳ Nhi chỉ có kiếp sau báo lại!

Phong Kỳ Nhi không dậy, chỉ nhìn phụ nhân nói.

- Kỳ nha đầu, ta...

Phụ nhân có chút nghẹn ngào, ánh mắt ướt át nói:

- Ta có lỗi với ngươi, Tứ Thẩm có lỗi với ngươi.

Nói xong, phụ nhân xoay người rời đi, nước mắt theo khóe mắt tràn ra, không còn dám nhìn Phong Kỳ Nhi nữa, thần sắc tràn đầy hổ thẹn.

Hơn mười người kia, ánh mắt cũng có chút phức tạp.

Nhìn phụ nhân rời đi, Phong Kỳ Nhi đứng dậy, lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng.

- Tích đáp, tí tách...

Có nước mắt từ trong khóe mắt của Phong Kỳ Nhi tràn ra, theo khuôn mặt rơi xuống đất.

Tô Dật đứng ở trên tảng đá, nhìn thấy hết thảy, cũng chỉ có thể thở dài, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng lúc này tựa hồ mình cũng tự thân khó bảo toàn.

Ánh mắt đảo qua xung quanh, hơn mười thân hình kia khí tức cũng không tầm thường, có không ít Nguyên Chân cảnh sơ kỳ, Tô Dật cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Những Nguyên Chân cảnh kia, Tô Dật không quá kiêng kỵ, sợ là sợ một khi động thủ, sẽ khiến những cường giả Nguyên Hư cảnh kia chú ý, nhiều cường giả Nguyên Hư cảnh như vậy, một khi bị phát hiện, mình cũng không có biện pháp đối phó.