← Quay lại trang sách

Chương 906

Ngươi nói ngày mai tiểu tử này có thể qua cửa không, mỗi lần Yêu Hoàng kia muốn đều là trắng trẻo, nhưng tiểu tử này tựa hồ không đủ trắng nha.

- Tiểu tử này nhìn tựa hồ cũng không tệ lắm, nói không chừng có thể qua cửa.

Hơn mười người trận địa sẵn sàng đón quân địch, đồng thời cũng đang nghị luận Tô Dật.

Phong Kỳ Nhi yên lặng khóc một hồi, nước mắt từ từ ngừng lại, lặng lẽ nâng ống tay áo lau khóe mắt, leo lên tảng đá.

Đến bên người Tô Dật, Phong Kỳ Nhi không có mở miệng, không có nhìn Tô Dật nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên tảng đá, mắt nhìn ánh trăng trong màn đêm.

- Người số khổ.

Tô Dật thở dài.

Những cường giả trong tộc kia, sao có thể nhìn không ra lão giả âm trầm thi triển thủ đoạn, rõ ràng là kết quả sau khi thương nghị, bao quát Tứ Thẩm tốt nhất với Phong Kỳ Nhi, sợ là cũng đã biết.

Ngoại trừ Phong Kỳ Nhi, sợ rằng toàn tộc đều biết đây chỉ là một sự tình đi ngang qua sân khấu, sớm quyết định muốn hi sinh Phong Kỳ Nhi.

- Vừa rồi ta còn đang tiếc hận thay ngươi, muốn giúp ngươi làm vài thứ, không nghĩ tới trong nháy mắt ta đã giống như ngươi.

Phong Kỳ Nhi quay đầu nhìn Tô Dật, khuôn mặt thanh tú ở dưới ánh trăng chiếu rọi tăng thêm vài phần linh vận, nhưng ánh mắt lại có chút cô đơn.

- Nghe nói Yêu Hoàng kia tàn bạo không gì sánh được, phàm là nữ hài đưa qua, đều sẽ bị vô tình tàn phá, bọn họ nói rất khủng bố, sẽ sống không bằng chết, ta tình nguyện chết ngay bây giờ, nhưng hiện tại ta ngay cả chết cũng không được, bởi vì ta biết, nếu như ta chết, trong tộc nhất định lại thiếu một nữ tử, sẽ để cho một nữ tử khác sống không bằng chết, đến lúc đó, phụ mẫu và người thân của nữ tử kia nhất định sẽ rất thương tâm, dù sao ta cũng chỉ một người, ta chết, cũng sẽ không có bao nhiêu người thương tâm...

Phong Kỳ Nhi nhìn Tô Dật, khuôn mặt nở nụ cười, có vẻ rất gượng ép, tiếp tục nói:

- Bọn họ làm tất cả, cho rằng ta sẽ không biết, ta cũng muốn nhìn không ra, ta cũng muốn nghĩ đây chỉ là may rủi, chí ít tâm lý sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng vì sao bọn họ lại để Hình Đường trưởng lão âm thầm động tay, đám người đại trưởng lão, Phong Úc trưởng lão… có thể nhìn không ra sao, bọn họ không phải là tộc nhân của ta sao, lẽ nào ta không phải người của bộ tộc này sao?

- Cho dù bọn họ trực tiếp nói, vì toàn tộc, ta nghĩ ta sẽ không do dự. Nhưng hết lần này tới lần khác, những tộc nhân ta kính yêu nhất lại gạt ta, cho rằng ta sẽ không biết.

- Bọn họ không biết làm như vậy, tâm ta sẽ càng thêm khó chịu. Nhưng bọn họ làm như vậy, sẽ để cho trong lòng bọn hắn thoải mái hơn, ta làm như không biết, tâm lý bọn họ mới sẽ thoải mái...

Nói xong, ánh mắt của Phong Kỳ Nhi lại ươn ướt, trong lòng rất khó chịu.

- Nữ nhân này cũng không ngốc, không ngờ đã nhìn ra.

Bây giờ đến phiên Tô Dật kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng Phong Kỳ Nhi nhìn không ra, không nghĩ tới nàng đã biết tất cả, nhưng không có biểu lộ ra, vì để cho những người đó trong lòng thoải mái, coi như tất cả đều không biết.

- Ai.

..

Trong lòng Tô Dật than thở, không biết nên nói nữ nhân này như thế nào mới tốt.

- Ta từ nhỏ ở được tộc nhân nuôi lớn, nếu đã chọn ta, vậy coi như ta trả lại ân tình cho tộc nhân đi.

Phong Kỳ Nhi vừa nói, nước mắt lại chảy xuống:

- Nhưng tâm ta rất đau nhức, rất khó chịu, ta thật rất khó chịu...

Cảm xúc của Phong Kỳ Nhi tựa hồ càng ngày càng kích động, thân thể mềm mại rung rung, tròng mắt đột nhiên xuất hiện hắc sắc nhàn nhạt, trên người có nguyên khí nhộn nhạo, dần dần tràn ngập toàn thân.

Tô Dật cảm ứng được, khí tức này đối với thực lực như Tô Dật mà nói, ngược lại không tính quá mạnh, nhưng cảm giác có chút không khỏe.

Loại không khỏe này, cho dù là Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể Tô Dật cũng có chút khó có thể ngăn cản, Thiên Nguyên Yêu Hồn cũng bị ảnh hưởng.

Khí tức quỷ dị kia tràn ngập quanh người Phong Kỳ Nhi, sau đó khuếch tán, như yên vụ quanh quẩn tảng đá, vẫn còn đang khuếch tán bốn phía.

- Khí tức thật kỳ quái.

Tô Dật càng ngày càng kinh ngạc, khí tức kia như có thể ăn mòn phá hủy vạn vật.

- Cẩn thận, Phong Kỳ Nhi lại bắt đầu phát tác!

- Không được, có nên thông báo trưởng lão không, Phong Kỳ Nhi tựa hồ lại phát bệnh.

Hơn mười người kia sắc mặt đại biến, cảm ứng được khí tức tràn ngập trong không khí, theo bản năng rút lui, tựa hồ rất kiêng kỵ.

- Phong Kỳ Nhi, nhanh thanh tỉnh, ngươi như vậy sẽ thương tổn tới mình, mau tỉnh lại!

Ngoài sân rộng, một thân ảnh cấp tốc chạy tới, dưới bàn chân nguyên khí dập dờn, nhanh chóng leo lên tảng đá, đến bên người Phong Kỳ Nhi, quát lớn:

- Phong Kỳ Nhi, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.

Đây là một thanh niên tuổi xấp xỉ Phong Kỳ Nhi, quần áo mộc mạc, thân hình to lớn, khuôn mặt hàm hậu, đôi mắt đen nhánh hữu thần, hai tay lay đầu vai của Phong Kỳ Nhi, ánh mắt lo lắng không gì sánh được.

Tiếng hét lớn lọt vào tai, hắc khí trong mắt Phong Kỳ Nhi mới dần dần tán đi, cả người run lên, nhìn thanh niên trước mắt, nàng phục hồi tinh thần lại nói:

- Phong Bồ, sao ngươi lại tới đây, có phải ta lại phát bệnh không, ngươi có sao không, sao ngươi ngốc như vậy, thời điểm ta phát bệnh, ngươi cách ta gần như vậy, ngươi sẽ bị thương.

- Ta không có việc gì, ngươi phải khống chế, bằng không ngươi sẽ thương tổn tới mình.

Phong Bồ lắc đầu, nhìn Phong Kỳ Nhi thức tỉnh, không khỏi thở dài một hơi, từ trong miệng phun ra một viên dạ minh châu nho nhỏ, lóe lên hoa quang, ở dưới ánh trăng càng có vẻ mông lung nói:

- Ngươi xem, ta mang theo Linh Châu trong người, có Linh Châu trong người, sẽ không sợ ngươi phát bệnh.

- Vậy là tốt rồi.

Lúc này Phong Kỳ Nhi mới thở dài một hơi, tựa hồ biết thời điểm mình phát bệnh, sẽ thương tổn đến người bên cạnh.

- Còn tốt, không sao.

Hơn mười người đứng ở xa xa cũng thở dài một hơi.

Tô Dật nhìn thanh niên trước mắt, nguyên lai đây chính là Phong Bồ mà Phong Kỳ Nhi nhắc tới, tựa hồ Phong Bồ này yêu mến Phong Kỳ Nhi, nhưng Phong Kỳ Nhi lại không biết.