Chương 907
Phong Bồ nhìn Tô Dật, sau đó ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng nhìn Phong Kỳ Nhi, hạ giọng nói:
- Phong Kỳ Nhi, ngươi không thể chết, ta mang ngươi đi có được không, chúng ta ly khai gia tộc, đi địa phương không có ai biết chúng ta.
- Phong Bồ, sao ngươi ngốc như vậy, nếu ta đi, tộc nhân làm sao bây giờ, Yêu Hoàng kia quá mạnh mẽ, các trưởng lão cũng không biện pháp đối phó.
Phong Kỳ Nhi lắc đầu.
- Để cho bọn họ tìm một người khác là tốt rồi, thích tìm ai thì tìm đi, dù sao ta là không thể để cho ngươi chết, ngươi không thể chết.
Phong Bồ nói, hắn không thể để Phong Kỳ Nhi đi chịu chết, còn là đưa cho Yêu Hoàng sống không bằng chết.
- Ta đi, sẽ có người thay thế ta, vẫn sẽ có người chết, nhất định phải có một người bị tuyển, này là tự ta rút thăm, chẳng trách người khác được, đây là mệnh của ta.
Phong Kỳ Nhi nhìn Phong Bồ, chính sắc nói:
- Sau này ngươi phải tu luyện thật tốt, sớm ngày trở thành cường giả, như vậy thì có thể không sợ Yêu Hoàng kia, mới có thể bảo vệ được toàn tộc.
- Phong Kỳ Nhi, có phải ngươi ngốc hay không, ngươi cho rằng kia là tự mình rút thăm ra được sao, vừa rồi ta nghe được tin tức, cây thăm của ngươi bị Hình Đường trưởng lão động tay, tất cả đều là gia tộc an bài, bọn họ cảm thấy ngươi dễ khi phụ, trên người còn có bệnh, không biết lúc nào sẽ ảnh hưởng tới bọn họ, cho nên bọn họ mới quyết định đưa ngươi cho Yêu Hoàng.
Phong Bồ nhìn Phong Kỳ Nhi nói.
Phong Kỳ Nhi nhìn Phong Bồ, khẽ mỉm cười:
- Ngươi cũng biết, trên người ta có bệnh, không biết lúc nào sẽ hại mọi người, trưởng lão cũng nói, ta sợ là sống không được bao nhiêu năm, còn không bằng bây giờ vì gia tộc làm chút chuyện, ta đã quyết định, không cần nói thêm gì nữa.
- Phong Kỳ Nhi, có phải ngươi ngốc hay không, ta không muốn ngươi chết, ta mang ngươi đi, bọn họ đối xử với ngươi như vậy, vì sao ngươi còn không rõ. Từ nhỏ đến lớn, tất cả việc mệt nhọc trong gia tộc đều do ngươi làm, ngươi vốn không nợ gia tộc cái gì, nhưng bọn hắn chưa từng coi ngươi là người trong tộc, bây giờ còn đối với ngươi như vậy, vì sao ngươi ngốc như vậy.
Phong Bồ lắc hai vai của Phong Kỳ Nhi, thanh âm nghẹn ngào, hắn rõ ràng từ nhỏ đến lớn Phong Kỳ Nhi ăn bao nhiêu khổ.
- Nhưng ta đi, gia tộc làm sao bây giờ, huống hồ ngươi nghĩ rằng bây giờ ta còn có thể ly khai gia tộc sao?
Phong Kỳ Nhi mỉm cười, ánh mắt đảo qua bốn phía, lúc này mười mấy tộc nhân đều nhìn chằm chằm nàng.
- Ta mang ngươi đi, ta liều mạng cũng phải mang ngươi rời khỏi nơi này.
Phong Bồ vỗ ngực nói.
- Ngươi dẫn ta đi, đến lúc đó người nào thay thế ta đây, tất cả mọi người sẽ giận chó đánh mèo cha mẹ và người thân của ngươi, còn có muội muội của ngươi Phong Linh, đến lúc đó sợ rằng gia tộc sẽ bắt muội muội ngươi thay thế ta, ngươi nhẫn tâm để Phong Linh bị đưa cho Yêu Hoàng kia sao, nàng mới mười bốn tuổi.
Phong Kỳ Nhi khẽ mỉm cười nói.
Nghe vậy, ánh mắt của Phong Bồ mờ mịt, phảng phất như bị điện giật, thân thể hơi run.
- Phong Bồ, ngươi ở đó làm gì, nhanh xuống cho ta!
Ngoài sân có thân ảnh lóe lên, khí tức ba động, có cường giả đến đây.
- Phong Bồ, nhanh đi xuống, sau này cố gắng tu luyện, sớm ngày trở thành cường giả, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể.
Phong Kỳ Nhi nhìn mấy thân ảnh phía dưới, lại nhìn Phong Bồ nói.
- Kỳ Nhi, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp, ta nhất định sẽ nghĩ được biện pháp, tin tưởng ta.
Ánh mắt Phong Bồ kiên nghị, mắt nhìn mấy người phía dưới, cắn răng nhảy xuống tảng đá.
Mấy bóng người kia lập tức dẫn Phong Bồ rời đi.
Phong Kỳ Nhi nhìn thân ảnh Phong Bồ biến mất, sau đó lại nhìn Tô Dật nói:
- Vừa rồi ta có làm ngươi sợ hay không, từ nhỏ đến lớn, trên người ta có quái bệnh này, có thể làm cho người và vật tử vong, rất nhiều người nói ta xúi quẩy, thậm chí nói phụ mẫu, gia gia và nãi nãi là bị ta khắc chết, cũng may sẽ không thường phát bệnh, nhưng các trưởng lão nói, mỗi một lần ta phát bệnh, sẽ cách tử vong gần hơn một bước.
Phong Kỳ Nhi mỉm cười, gió nhẹ lay động tóc mai, tiếp tục nhìn Tô Dật nói:
- Ngày mai đi chỗ Yêu Hoàng, ngươi cũng không cần sợ hãi, có ta đi với ngươi, đây cũng tính là duyên phận giữa chúng ta nha, đáng tiếc đến bây giờ ta còn không biết ngươi tên gì.
Tô Dật thu liễm khí tức, giả trang bị phong ấn, vẫn không nhúc nhích.
- Chưa từng cùng người nói nhiều như vậy, có phải ta làm phiền ngươi hay không, ta cũng không biết vì sao, lại cùng ngươi nói nhiều như vậy, có lẽ là cảm thấy ngươi cũng sắp chết rồi, cái gì cũng có thể nói với ngươi, ngày mai chúng ta sẽ bị đưa đến chỗ Yêu Hoàng, kỳ thực trong lòng ta cũng rất sợ hãi, ta có thể cách ngươi gần một chút không, ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý.
Phong Kỳ Nhi lẩm bẩm, đến gần mấy bước, tới bên người Tô Dật, ngồi ở bên chân hắn...
Ánh trăng mông lung, tựa hồ Phong Kỳ Nhi hơi mệt, nhẹ nhàng tựa vào chân Tô Dật, hai mắt khép hờ, tựa hồ muốn ngủ một giấc.
- Đại ca, ngươi cũng nên đột phá rồi a, nhất định phải nhanh đột phá đến tìm ta.
Mà giờ khắc này, trong lòng Tô Dật chỉ có thể cầu nguyện, đến cảnh giới như Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, thời gian đột phá cũng không nhất định, nhiều thì hơn mười ngày thậm chí khả năng cả tháng, hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện.
Tuy hiện tại Tô Dật giải phong ấn, cũng không dám mạo hiểm rời đi.
Xung quanh có không ít cường giả Nguyên Hư cảnh, hơn nữa nơi đây cực kỳ bí ẩn, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Dật không dám vọng động, hơn mười người kia vẫn luôn mắt không chớp nhìn chằm chằm, làm cho Tô Dật cũng không có cơ hội.
Trong dãy núi, ánh mặt trời từ từ bay lên, chiếu sáng biển mây.
Toàn bộ dãy núi thức tỉnh, có Linh Cầm Thụy Thú nhảy múa, chim hót thanh thúy, sương mai tích lạc, chiếu rọi hà quang.
Phong Kỳ Nhi thức tỉnh, lông mi run run, mắt to đôi mắt đẹp, từ từ đứng dậy, thần sắc có chút ngưng trọng, mang theo vẻ khẩn trương, sợ hãi cùng bất an.
- Tất tất...
Bốn phía lục tục có thân ảnh xuất hiện, nam nữ lão ấu đều có.
Lần lượt từng bóng người đứng ở ngoài sân rộng, tựa hồ đang đợi cái gì.
Mấy tức sau, có năm bóng người rơi ở trước đoàn người.
Năm cỗ khí tức cường đại tràn ngập, là năm cường giả Nguyên Hư cảnh, chính là đại trưởng lão, Phong Úc trưởng lão, Hình Đường trưởng lão...