Chương 908
Gặp qua chư vị trưởng lão.
Đoàn người bốn phía cung kính hành lễ.
Có trưởng lão gật đầu ý bảo, năm vị trưởng lão đến đây, ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Dật và Phong Kỳ Nhi, như đang chờ đợi cái gì.
- Sắp tới rồi!
- Hàng năm đưa hai người, là có thể bảo hộ tộc ta an toàn.
-...
Trong đám người có thanh âm huyên náo truyền ra, mong sớm đưa người đi, như vậy gia tộc có thể khôi phục một năm an toàn.
- Phong Kỳ Nhi cũng số khổ!
- Nàng từ nhỏ có bệnh, nói không chừng lúc nào sẽ hại chết người, bây giờ có thể vì gia tộc làm chút chuyện, cũng coi như chuyện tốt.
- Đừng nói như vậy, đó dù sao cũng là hài tử số mệnh không tốt.
-...
Có người nghị luận, thần sắc lạnh lùng nhìn Phong Kỳ Nhi bị đưa đi, tất cả giống như là đương nhiên.
Có người mặc dù hơi đồng tình, không đành lòng, nhưng so với con của mình đi chịu chết thì tốt hơn rất nhiều.
Phong Kỳ Nhi đứng ở trên tảng đá, mắt nhìn đám người đại trưởng lão, vẫn cung kính thi lễ một cái.
Ánh mắt đám người Đại trưởng lão, Phong Úc trưởng lão… lóe lên, tựa hồ không dám nhìn Phong Kỳ Nhi, nhưng không hơn.
Hình Đường trưởng lão chính là lão giả âm trầm động tay động chân, ánh mắt một mực lạnh nhạt thờ ơ.
- Yêu khí...
Ánh mắt của Tô Dật không lộ ra dấu vết âm thầm đảo qua xung quanh, bỗng dưng cảm giác được yêu khí nồng nặc từ xa tràn ngập tới.
Hầu như ở cùng lúc, ánh mắt đám người đại trưởng lão, Phong Úc trưởng lão… đều biến hóa.
Từ hư không xa xa, rất nhiều thân ảnh ngự không bay đến, giương cánh như mây đen phiêu động.
- Tới, những Man Yêu Thú kia đến rồi!
Mọi người náo động, ánh mắt đại biến, sắc mặt sợ hãi.
- Ngao ô...
Thú hống như sấm, có hung cầm giương cánh, có mãnh thú phi hành, cũng không bao lâu đã tới trên sân rộng.
Từng cổ khí tức cường hãn hàng lâm, cuồng phong tịch quyển, biển rừng phập phồng, cát bay đá chạy, linh cầm thụy thú phủ phục run rẩy, làm cho người cũng run sợ theo!
Tô Dật ngước mắt, đây là một đám Man Yêu Thú, không dưới trên trăm con, giương cánh che trời.
Các loại khí tức tràn ngập, hung hãn khuếch tán, cực kỳ kinh người.
Con hung cầm ở trước nhất giương cánh gần 20 trượng, đầu như ưng như sư, tràn ngập hàn quang, linh vũ giống như thiết giáp, tràn ngập kim quang.
- Kim Cương Sư Thứu tu vi Yêu Hư Cảnh.
Tô Dật run run, thứ này lại là một con Kim Cương Sư Thứu.
Kim Cương Sư Thứu là Yêu tộc, huyết mạch cực cao, lấy hung hãn sắc bén và tốc độ trứ danh.
Đồn đãi nhục thân của cường giả Kim Cương Sư Thứu, linh vũ đủ để đối kháng Đạo Khí, có thể nói cực kỳ khủng bố.
Cảm giác khí tức trên người Kim Cương Sư Thứu, Tô Dật đoán chừng chí ít cũng là Nguyên Hư cảnh thất trọng bát trọng.
Kim Cương Sư Thứu như vậy, dù gặp Nguyên Hoàng cảnh, không địch lại cũng có thể dễ dàng thoát thân, cực kỳ cường đại.
Bên người Kim Cương Sư Thứu còn có một con báo dài gần mười trượng, cao mấy trượng, toàn thân lưu động hào quang màu bạc, giống như phù văn đang sáng lên, hung đồng khiếp người.
Còn có một con yêu hầu màu đỏ, toàn thân bao phủ xích quang, khí tức nóng cháy, nhưng đôi mắt đen nhánh, giống như lỗ đen.
Thể tích yêu hầu nhỏ nhất, chỉ cao không đến một trượng, nhưng trên người tràn ngập ra khí tức, lại còn hơn cả ngân báo.
- Đạp Vân Ngân Báo, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu.
Tô Dật chưa từng thấy qua hai thú này, nhưng vẫn nhận thức.
Đạp Vân Ngân Báo và Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu cũng là Yêu tộc.
Khí tức trên người Đạp Vân Ngân Báo và Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu cũng không yếu hơn Kim Cương Sư Thứu bao nhiêu.
- Ngao ô...
Một đám mãnh thú như vậy hàng lâm, khí tức hung hãn, tiếng gầm gừ không ngớt.
Bốn phía sân rộng, từng ánh mắt tuôn ra vẻ sợ hãi, dồn dập lui ra sau.
Chỉ có năm vị trưởng lão và một đám cường giả đứng vững, trên người có khí tức bắt đầu khởi động.
- Hừ!
Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu, Đạp Vân Ngân Báo nhìn đoàn người phía dưới, nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Kim Cương Sư Thứu quét qua đại trưởng lão, Phong Úc trưởng lão… sau đó nhìn về phía Tô Dật và Phong Kỳ Nhi, nhất là khi nhìn thấy Tô Dật, thanh âm khó chịu:
- Năm nay tiểu tử này, tựa hồ hơi không hợp cách nha, Âm Dương Minh Hoàng đại nhân muốn là trắng nõn, nhưng tiểu tử này lại không đủ trắng.
- Đại nhân, tiểu tử này là tốt nhất mà gia tộc chúng ta chọn lựa ra rồi, tuy không đủ trắng, nhưng thiên tư cực cao, dáng dấp cũng không tệ, Âm Dương Minh Hoàng đại nhân hẳn sẽ vừa ý.
Hình Đường trưởng lão nhìn Kim Cương Sư Thứu nói, trong mắt âm thầm lóe lên hàn ý, nhưng bề ngoài vẫn khiêm tốn cung kính.
- Nếu Âm Dương Minh Hoàng đại nhân không thích, các ngươi cứ chờ hậu quả đi.
Kim Cương Sư Thứu hừ lạnh một tiếng, lợi trảo nhô ra, phân biệt rơi vào đầu vai của Tô Dật và Phong Kỳ Nhi, lực lượng vô hình bao vây ràng buộc hai người.
Tựa hồ Kim Cương Sư Thứu sợ làm Tô Dật và Phong Kỳ Nhi bị thương, nên rất cẩn thận, sau đó giương cánh bay đi.
- Ngao ô...
Một đám Man Yêu Thú rít gào, giương cánh gào thét, cuồng phong tịch quyển, nhanh chóng rời đi.
Nhìn đám Man Yêu Thú dần dần bay xa, lúc này mọi người mới dần dần phục hồi tinh thần lại, lòng còn sợ hãi, những Man Yêu Thú kia hung hãn cường đại, làm cho bọn họ sợ hãi bất an.
- Hy vọng tiểu tử kia có thể qua cửa, nếu không chúng ta sợ là sẽ phiền phức lớn rồi!
- Hẳn có thể qua cửa, sớm biết như vậy, chúng ta nên nghĩ cách làm hắn trắng hơn một chút.
Có người lo lắng, Kim Cương Sư Thứu cũng ghét bỏ tiểu tử kia không đủ trắng, rất sợ đến lúc đó Yêu Hoàng kia không yêu thích, sẽ giận dữ không thôi.
- Âm Dương Minh Hoàng kia nam nữ ăn sạch, tiểu tử kia là sống không bằng chết nha.
- Chỉ đáng tiếc Phong Kỳ Nhi, từ nhỏ trên người có quái bệnh, không ai dám cưới, cuối cùng tiện nghi Yêu Hoàng kia.