Chương 909
Phong Bồ rất yêu mến Phong Kỳ Nhi, nhưng cha mẹ hắn đều nói, nếu như Phong Bồ dám tới gần Phong Kỳ Nhi, sẽ cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.
- Tựa hồ Phong Kỳ Nhi cũng không yêu Phong Bồ, rất có tự mình biết mình.
Từng tiếng nghị luận tràn đầy lạnh lùng vô tình.
- Kỳ nha đầu, Tứ Thẩm xin lỗi ngươi...
Tứ Thẩm nhìn phương hướng đám Man Yêu Thú biến mất, trong mắt chảy ra nước mắt, tràn đầy hổ thẹn.
- Tất cả giải tán đi, thanh niên tranh thủ thời gian tu luyện.
Đại trưởng lão mở miệng, ý bảo các tộc nhân tán đi, trong mắt cũng có chút bất đắc dĩ.
⚝ ✽ ⚝
- Vù vù...
Tô Dật và Phong Kỳ Nhi bị Kim Cương Sư Thứu chộp trong móng vuốt, tốc độ của nó cực nhanh, hai bên tai khí lưu gào thét.
Mới đầu Phong Kỳ Nhi rất sợ hãi, nhưng rất nhanh, sắc mặt nàng như thường, con ngươi bình tĩnh lại.
Phong Kỳ Nhi giống như đã làm xong chuẩn bị, vô luận có sợ hãi hay không, cuối cùng cũng phải đi đối mặt, không có biện pháp trốn tránh.
Lúc này đã ly khai bộ tộc kia, trong lòng Tô Dật hơi ung dung một chút, dù sao đối với những Man Yêu Thú này, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trên người có không ít ưu thế.
Nhưng bây giờ ở trong một đám Man Yêu Thú, nếu chỉ Yêu Chân cảnh, Tô Dật còn không quá kiêng kỵ.
Thế nhưng Kim Cương Sư Thứu, Đạp Vân Ngân Báo, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu đều là Yêu Hư cảnh, Tô Dật không thể không kiêng kỵ.
Nếu như chỉ có một con Yêu Hư cảnh, Tô Dật còn có thể đánh cược.
Nhưng ba con Yêu Hư cảnh, thì không có bất kỳ phần thắng, huống chi còn có Phong Kỳ Nhi.
Nếu có thể, Tô Dật sẽ cứu Phong Kỳ Nhi thoát thân, dù sao nữ nhân kia cũng là người bạc mệnh, nếu không gặp thì thôi, chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng đã gặp được, nếu không quản, Tô Dật sẽ cảm giác mình quá bất cận nhân tình.
Trong đầu trầm tư, Tô Dật đang suy nghĩ kế hoạch, nếu hiện tại mình đột nhiên xuất thủ, ít nhất có thể thoát thân.
Nhưng muốn an toàn rời đi, sợ là rất khó, vấn đề lớn nhất là không thể mang theo Phong Kỳ Nhi.
Nhưng nếu như không động thủ, Tô Dật đoán chừng thật đến hang ổ của Yêu Hoàng kia, sợ là sẽ càng thêm hung hiểm.
- Biện pháp duy nhất là trước thoát thân, chỉ cần có cơ hội mở ra không gian thần bí…
Trong lòng Tô Dật trầm tư, chỉ cần mình có cơ hội thoát thân, tìm cơ hội mở ra không gian thần bí, như vậy Thanh Hoàng có thể ra tay.
Lấy thực lực của Thanh Hoàng, dù chỉ khôi phục gần một nửa, cũng có thể đối phó mấy con Yêu Hư cảnh này.
- Người nào cản đường, muốn chết sao?
Bỗng dưng, thời điểm Tô Dật đang cân nhắc, thân hình của Kim Cương Sư Thứu đột nhiên ngừng lại, tiếng hét lớn truyền ra, vang vọng hư không.
- Ngao ô!
Đàn thú rít gào, khí tức hội tụ vào một chỗ, cảnh tượng kinh người.
Tô Dật kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía trước, lúc này trước Kim Cương Sư Thứu, Đạp Vân Ngân Báo, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu, có một lão giả hắc bào và một lão giả hoàng bào đứng lơ lửng trên không.
Hai bên còn có một con Lang Đầu Biên Bức và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn giương cánh xoay quanh, tràn ngập khí tức huyết sát và hung hãn.
Nhìn hai người hai thú xuất hiện, thần sắc Tô Dật dãn ra, nhưng trên người không có chút rung động nào, không lộ ra dấu vết.
Lúc này phía trước, không phải Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình và Hoàng Kiện thì có thể là ai?
Khi thấy bọn hắn xuất hiện, Tô Dật biết mình đã an toàn.
Tới sớm không bằng tới đúng lúc, đại ca Tây Vô Tình và Thanh Hoàng cuối cùng đã tới.
- Nghiệt súc, ta thấy các ngươi mới là muốn chết nha!
Hoàng Kiện nhìn đám thú Kim Cương Sư Thứu, mắt lộ ra lệ sắc.
Nếu chỉ một mình hắn, tự nhiên có chút kiêng kỵ, nhưng lúc này hắn biết bên người là ai, tìm chết là những Man Yêu Thú kia nha.
- Nhân loại, các ngươi chán sống sao!
Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu gầm nhẹ, hai tròng mắt đen như mực, phát sinh hắc quang u ám, thâm thúy vô biên, khí tức cả người nóng bỏng, làm cho nhiệt độ bốn phía tăng cao, nóng cháy không gì sánh được.
Tây Vô Tình không nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Dật, hơi nhíu mày.
Phía trước hai người hai thú xuất hiện, làm cho Kim Cương Sư Thứu đình trệ, Phong Kỳ Nhi hơi kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Tô Dật, khuôn mặt mang theo mỉm cười, ý bảo Tô Dật không cần sợ.
Tô Dật nhìn Phong Kỳ Nhi, trong mắt lộ ra tiếu ý, hơi chớp mắt.
Nhìn phản ứng của Tô Dật, Phong Kỳ Nhi hơi nghi hoặc một chút.
Tựa hồ đây là lần đầu tiên thiếu niên kia đáp lại, cái đáp lại này nhìn như không có gì kỳ quái, nhưng tự dưng cho nàng một loại cảm giác vi diệu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Tô Dật hơi nhíu, khóe miệng bỗng nhiên cười lạnh.
- Ầm!
Trong cơ thể hắn, khí tức bá đạo hủy diệt tuôn trào, như núi lửa bộc phát.
Kim Cương Sư Thứu cảm thụ được khí tức đáng sợ kia, ánh mắt không khỏi co rút, thần sắc đại biến.
Khí tức này chỉ là Nguyên Chân cảnh, nhưng uy áp lại khiến Thú Hồn của nó run rẩy, huyết mạch đọng lại, chỉ cảm giác sợ hãi và kính nể, cần phải phủ phục.
- Ầm ầm!
Khí tức của Tô Dật khởi động, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển, vung tay ra, một quyền đánh tới lợi trảo.
- Ù ù!
Chỉ chớp mắt, nắm tay của Tô Dật rơi vào lợi trảo, quang mang mãnh liệt, tựa như sấm sét vang lên ầm ầm, mang theo khí thế như bá vương giác tỉnh, hoàng giả phủ xuống.
- Ầm!
Năng lượng cuồng bạo trùng kích, hung hăng đụng vào lợi trảo của Kim Cương Sư Thứu, làm cho không gian xung quanh run rẩy.
- Long!
Cuồng phong hình thành khí lãng càn quét qua.
- Ngao ô...
Ở dưới khí tức này, đàn thú bốn phía run rẩy, cả người xụi lơ.
Đạp Vân Ngân Báo và Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu cũng bị ảnh hưởng, ánh mắt hoảng hốt.