← Quay lại trang sách

Chương 912

Nha đầu kia thật đúng là đơn thuần thiện lương!

Hoàng Kiện coi như là loại giết người không chớp mắt, đây chính là quy tắc sinh tồn ở Hỗn Loạn Vực, nhưng nghe tao ngộ của Phong Kỳ Nhi, cũng không khỏi cảm khái, có thể là ở Hỗn Loạn Vực càng lâu, càng sinh lòng trắc ẩn.

- Đúng là một tiểu nha đầu số khổ.

Tây Vô Tình nhẹ giọng nói, cũng có chút động dung, ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên người Phong Kỳ Nhi.

Khuôn mặt Phong Kỳ Nhi đỏ bừng, nhưng tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng chạy đến bên người Tô Dật, thần sắc gấp gáp nói:

- Chúng ta không có đi tới chỗ Yêu Hoàng kia, như vậy tộc nhân của ta làm sao bây giờ, sợ là Yêu Hoàng kia nhất định sẽ giận chó đánh mèo tộc nhân của ta, sẽ đại khai sát giới.

- Cái này…

Tô Dật cau mày nói:

- Tộc nhân của ngươi liên quan gì tới ta, đừng nói Yêu Hoàng kia, tộc nhân của ngươi muốn bắt ta làm người chết thế, hiện tại cũng đến phiên ta tìm những tộc nhân kia của ngươi tính sổ rồi.

Hoàng Kiện nghe vậy, ánh mắt trầm xuống nói:

- Những tên kia lại dám động tông chủ, kém chút làm cho tông chủ lâm vào hiểm cảnh, đều không phải loại tốt lành gì, diệt tất cả đi!

- Không, cầu ngươi bỏ qua tộc nhân của ta, van ngươi.

Phong Kỳ Nhi sợ đến sắc mặt đại biến, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Dật, nàng biết dựa vào những cường giả bên người Tô Dật, tuyệt đối không phải người trong tộc có thể đối phó.

- Tộc nhân của ngươi muốn giết ta, là chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ qua ta, mấy năm nay, gia tộc các ngươi lấy phương thức như vậy, đã để không ít người vô tội chết thay, có nghĩ tới đối với những người vô tội kia cũng là không công bằng hay không.

Ánh mắt của Tô Dật hiện ra lãnh ý, đối với bộ tộc kia vốn không có bất kỳ hảo cảm, huống chi người bộ tộc kia lại muốn mình chết thay, còn cầm phá kiếm của mình, sổ sách này, tự nhiên là không thể bỏ qua.

- Tiểu nữ oa ngươi hà tất ngu như vậy, tộc nhân của ngươi đã ném ngươi đi, muốn đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi còn che chở bọn họ.

Hoàng Kiện có chút bất bình thay.

- Ta...

Nghe Tô Dật và Hoàng Kiện nói, Phong Kỳ Nhi nghẹn lời, không lời chống đỡ, trầm mặc một hồi, cuối cùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Dật nói:

- Nhưng bọn họ chung quy là tộc nhân của ta, ta không thể nhìn bọn họ chết, chúng ta không đi tới chỗ Yêu Hoàng kia, còn đánh trọng thương thủ hạ của hắn, Yêu Hoàng kia tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó đám người Tứ Thẩm, Phong Cốc thúc, Phong Linh, Phong Bồ làm sao bây giờ...

Nghĩ tới tộc nhân, ánh mắt của Phong Kỳ Nhi ươn ướt.

- Tiểu nha đầu này làm sao sẽ ngu như vậy.

Hoàng Kiện cảm thán, loại nha đầu ngốc này đúng là rất khó thấy được.

Tô Dật cũng bất đắc dĩ, không biết nói nữ nhân này ngốc, hay là quá đơn thuần.

- Hô...

Tựa hồ cảm xúc của Phong Kỳ Nhi càng ngày càng kích động, thân thể mềm mại rung rẩy, tròng mắt hiện ra hắc khí nhàn nhạt.

- Di...

Khí tức kia làm Tô Dật, Tây Vô Tình, Hoàng Kiện kinh ngạc.

Đặc biệt là Tô Dật, đã cảm giác qua khí tức này của Phong Kỳ Nhi, khí tức này đối với Tô Dật mà nói không quá mạnh, nhưng lại cảm giác không khỏe.

Loại không khỏe này, cho dù là Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cũng khó có thể ngăn cản, Thiên Nguyên Yêu Hồn bị một ít ảnh hưởng.

- Khí tức thật quỷ dị.

Khí tức quỷ dị tràn ngập ở quanh người Phong Kỳ Nhi, yên vụ quanh quẩn bốn phía, khuếch tán ra, làm cho sắc mặt đám người Hoàng Kiện kinh ngạc.

Tây Vô Tình không có mở miệng, nhưng ánh mắt cũng đại biến, cất bước đến bên cạnh Phong Kỳ Nhi, từng đạo thủ ấn ngưng kết, trực tiếp rơi vào trên người Phong Kỳ Nhi.

- Rầm rầm hưu...

Thủ ấn rơi xuống, khí tức trên người Phong Kỳ Nhi càng ngày càng nồng đậm, từ trong cơ thể, đặc biệt là hai tròng mắt, hắc vụ càn quét, chỗ đi qua, như có thể ăn mòn phá hủy vạn vật.

Nhìn động tác của Tây Vô Tình, lại nhìn trong cơ thể Phong Kỳ Nhi tràn ngập ra khí tức, Hoàng Kiện và Tô Dật cực kỳ kinh ngạc, Lang Đầu Biên Bức và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn thì kiêng kỵ lui ra sau.

- A...

Bỗng dưng Phong Kỳ Nhi hét một tiếng, trong mắt có hắc vụ thao thiên, khí tức đáng sợ phun trào, đánh bốn phía cát bay đá chạy, cây cỏ héo rũ, ăn mòn phá hủy tất cả sinh cơ, sau đó cả người xụi lơ ngất đi, nằm ở trong tay Tây Vô Tình.

Ánh mắt Tây Vô Tình rung động, nhẹ nhàng đặt Phong Kỳ Nhi lên một tảng đá.

- Đại ca, xảy ra chuyện gì.

Tô Dật hiếu kỳ hỏi.

- Cẩn thận, khí tức này có độc, có thể trực tiếp ăn mòn linh hồn.

Tây Vô Tình quay đầu, nhắc nhở Tô Dật và Hoàng Kiện.

- A...

Nghe vậy, Tô Dật và Hoàng Kiện trực tiếp lui về sau, ánh mắt kinh hãi.

Tô Dật sớm đã cảm giác được khí tức kia không thích hợp, có thể ăn mòn linh hồn, chẳng qua mặc dù Thiên Nguyên Yêu Hồn trong cơ thể mình bị ảnh hưởng, nhưng còn có thể chống đỡ loại khí tức này, nhưng nghe đại ca Tây Vô Tình nhắc nhở, vẫn cảm giác không nên tới gần cho tốt.

- Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới.

Thần sắc của Tây Vô Tình rất kích động, ánh mắt tỏa sáng, đến bên người Tô Dật và Hoàng Kiện.

- Đại ca, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Tô Dật càng ngày càng hiếu kỳ.

- Người mang Kiếp Khí Độc Hồn, tiểu nha đầu này là hạt giống tốt nghìn năm khó gặp của sư môn ta.

Tây Vô Tình có chút kích động, người mang Kiếp Khí Độc Hồn, là thích hợp tu luyện công pháp của hắn nhất.

- Đại ca, ngươi không phải tán tu, không môn không phái sao?

Tô Dật bĩu môi hỏi.

- Dù không môn không phái như thế nào, cũng sẽ tu luyện công pháp chứ, làm sao có thể nói không có sư môn.

Tây Vô Tình trừng Tô Dật.

- Ây...

Tô Dật gãi đầu, mình không phải cũng xem như tán tu sao, nhưng nếu thật tính toán ra, Thần Kiếm Môn coi như là sư môn của mình, Thiên Yêu tông cũng vậy, còn có cường giả thần bí kia, cũng là sư môn nha.

- Như vậy Kiếp Khí Độc Hồn là cái gì?

Tô Dật tiếp tục hỏi.

Tây Vô Tình nhìn Tô Dật nói:

- Ta tu luyện công pháp có chút đặc thù, quan hệ tới độc, nhưng thiên tư của ta có hạn, chung quy không thể để sư môn phát dương quang đại, nhưng tiểu nha đầu này có Kiếp Khí Độc Hồn, là linh hồn trời sinh mang độc, thường nhân khổ tu trăm năm, vạn không được một, cuối cùng cũng khó đại thành, mà nàng lại có thể.