Chương 913
Như vậy sao...
Tô Dật cũng bất ngờ.
- Kiếp Khí Độc Hồn, ta đã từng ở trong lúc vô đọc được, có người nói người mang Kiếp Khí Độc Hồn, chính là bệnh bất trị, thuốc thang vô dụng, thần tiên vô sách.
Hoàng Kiện do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói, hắn từng ở trên cổ tịch, đọc qua tư liệu về Kiếp Khí Độc Hồn.
- Không sai, người mang Kiếp Khí Độc Hồn, chính là bệnh bất trị, thuốc thang vô dụng, thần tiên vô sách.
Tây Vô Tình gật đầu, mắt lộ ra tinh quang nói:
- Nhưng chuyện thế gian luôn kỳ diệu như vậy, công pháp của sư môn ta, chính là vì người mang Kiếp Khí Độc Hồn mà tồn tại, chỉ cần tu luyện công pháp của sư môn ta, tu hành sẽ làm ít công to, Kiếp Khí Độc Hồn cũng có sáu thành triệt để bài trừ.
- Tu luyện công pháp mới có sáu thành cơ hội?
Tô Dật chắt lưỡi, nghe đại ca Tây Vô Tình nói, tựa hồ tình huống của Phong Kỳ Nhi rất không ổn.
- Sáu thành cơ hội đã rất lớn, nếu như không tu luyện công pháp của sư môn ta, tiểu nha đầu này sợ là không chống nổi một năm, Kiếp Khí Độc Hồn đã phản phệ mà chết.
Tây Vô Tình lại trừng Tô Dật.
- Như vậy sao...
Tô Dật không hiểu nhiều về Kiếp Khí Độc Hồn, nhưng từ thần sắc của đại ca cũng không khó biết, nếu Kiếp Khí Độc Hồn tu luyện công pháp của hắn, sẽ có hiệu quả làm ít công to, hỏi.
- Chẳng lẽ đại ca muốn thu Phong Kỳ Nhi làm đệ tử?
- Coi như ta có tâm, sợ là nha đầu ngốc này cũng không bái ta làm thầy, lấy tính cách của nha đầu ngốc này, cho dù bái ta làm thầy, cũng sẽ không tập trung tu luyện.
Tây Vô Tình thở dài, lấy tính tình của Phong Kỳ Nhi, chỉ lo lắng những người vô tình kia, sao sẽ bái hắn làm thầy, coi như bái hắn làm thầy, cũng không có biện pháp chuyên tâm tu hành.
Tô Dật nhíu mày, minh bạch đại ca Tây Vô Tình nói, lấy tính cách của Phong Kỳ Nhi, lúc này còn lo lắng những tộc nhân ích kỷ vô tình kia, sợ là dù đại ca mạnh mẽ thu nàng làm đệ tử, cũng không thể yên tâm tu hành.
- Tông chủ, đại nhân, nếu thật muốn tiểu nha đầu này đi vào khuôn khổ, ta ngược lại có một biện pháp, có khả năng tạo ra hiệu quả.
Hoàng Kiện do dự một chút, nhìn Tô Dật và Tây Vô Tình nói.
- Nói một chút coi.
Tựa hồ Tây Vô Tình còn hiếu kỳ hơn Tô Dật.
- Cái này, hắc hắc... Tục ngữ nói, hết hy vọng mới có thể thả xuống...
Hoàng Kiện cười hắc hắc, hạ giọng nói với Tô Dật và Tây Vô Tình.
⚝ ✽ ⚝
Mấy phút sau, Phong Kỳ Nhi mơ màng tỉnh lại, lông mi run run, mở con mắt ra nhìn Tô Dật, Tây Vô Tình, Hoàng Kiện nói:
- Có phải vừa rồi ta lại mắc bệnh hay không?
- Không sai, may mắn ngươi không có việc gì.
Tô Dật gật đầu.
- Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, trưởng lão nói thời điểm ta phát bệnh, sẽ thương tổn đến người bên cạnh.
Nhìn thấy đám người Tô Dật, Tây Vô Tình không có việc gì, Phong Kỳ Nhi thả lỏng một hơi, lập tức nhìn phương đông, nói với Tô Dật:
- Ta đi đây.
- Ngươi muốn đi đâu?
Tô Dật hỏi.
- Tộc nhân của ta nợ ngươi, ngươi tự nhiên không thể đi chịu chết, nhưng ta không giống, ta vốn là người sắp chết, ta muốn đi chỗ Yêu Hoàng kia, hy vọng đến lúc đó Yêu Hoàng kia có thể thủ hạ lưu tình, sẽ không làm thương tổn tộc nhân của ta.
Nói xong, Phong Kỳ Nhi bước đi, trong lòng nàng đã làm xong dự định, nàng muốn một mình đi tìm Yêu Hoàng kia.
- Ai...
Nghe vậy, Tô Dật thở dài, Hoàng Kiện cũng bất đắc dĩ.
- Tiểu nha đầu, ngươi đi chỗ Yêu Hoàng kia, đừng nói Yêu Hoàng kia không bỏ qua tộc nhân của ngươi, huống hồ tộc nhân của ngươi đụng đến tông chủ của ta, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ bỏ qua những người kia sao, đụng đến tông chủ của ta, tộc nhân các ngươi sẽ bị huyết tẩy, san thành bình địa!
Sắc mặt Hoàng Kiện trầm xuống, lạnh lùng nói.
Phong Kỳ Nhi nhìn Hoàng Kiện, sau đó nhìn Tô Dật, lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi không phải người như vậy, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm như vậy.
- Ngươi đoán sai rồi, những tộc nhân kia của ngươi không có một cái tốt, giết cũng không tiếc.
Tô Dật lạnh lùng nói, những tộc nhân kia của Phong Kỳ Nhi, là không có một người tốt.
- Chuyện này...
Cảm giác được sát ý trong mắt Tô Dật, Phong Kỳ Nhi run rẩy, nàng có thể cảm giác được đó là sát ý chân chính, thiếu niên này tuyệt đối không phải ôn hoàn như bề ngoài, thực muốn động thủ, sẽ cực kỳ vô tình.
- Kim Thứu, Yêu Hoàng của các ngươi có tu vi gì, trong hang ổ có bao nhiêu cường giả Yêu tộc?
Tây Vô Tình hỏi Kim Cương Sư Thứu.
- Hồi bẩm chủ nhân, Yêu Hư cảnh cộng thêm ta tổng cộng tám cái, tu vi của Âm Dương Minh Hoàng đã đến Yêu Hoàng cảnh tam trọng.
Kim Cương Sư Thứu trả lời.
- Yêu Hoàng cảnh tam trọng...
Tây Vô Tình cười nhạt, trong lòng đã hiểu rõ, sau đó hắn nhìn Phong Kỳ Nhi nói:
- Tiểu nha đầu, chúng ta giao dịch được không?
- Tiền bối, mời nói.
Phong Kỳ Nhi có chút bất ngờ, nàng biết trước mắt chính là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, không biết mạnh hơn những trưởng lão trong tộc bao nhiêu.
- Chúng ta có thể không giết tộc nhân của ngươi, thậm chí có thể giúp ngươi đối phó Âm Dương Minh Hoàng, nhưng làm trao đổi, sau này ngươi phải đi theo bên người chúng ta làm tỳ nữ, như thế nào?
Tây Vô Tình nhìn Phong Kỳ Nhi nói.
- Đa tạ tiền bối.
Nghe vậy, Phong Kỳ Nhi đại hỉ, nhưng lại có chút lo lắng nói:
- Nhưng chỉ sợ Phong Kỳ Nhi sống không được bao lâu, các trưởng lão nói ta không còn sống lâu nữa, nếu như tiền bối có thể cứu tộc nhân của ta, Phong Kỳ Nhi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp tiền bối.
- Không ngại, ngươi có thể sống bao lâu, thì theo ở bên người chúng ta bấy lâu.
Tây Vô Tình gật đầu.
- Phong Kỳ Nhi đa tạ đại ân đại đức của tiền bối, nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiền bối.
Phong Kỳ Nhi đại hỉ, vội vàng quỳ xuống dập đầu, kích động không thôi.
Nhìn Phong Kỳ Nhi dập đầu, Tây Vô Tình không có ngăn cản, khuôn mặt hơi mang theo tiếu ý, đợi Phong Kỳ Nhi dập đầu chín cái, lúc này mới nâng Phong Kỳ Nhi dậy, nói:
- Được rồi, đứng lên đi.
Tô Dật mỉm cười, minh bạch ý tứ của đại ca.
⚝ ✽ ⚝
- Tính toán thời gian, tiểu tử kia và Phong Kỳ Nhi đã đến chỗ Yêu Hoàng rồi.
- Hẳn là đã đến, chỉ mong Yêu Hoàng kia thoả mãn.