Chương 954
Tìm túi không gian ư, ta đang giữ đây.
Tô Tiểu Soái cười rất vui vẻ, dang rộng hai cánh, một cái túi không gian lập tức đến trước người Tô Dật.
- Tại soa túi không gian của ta lại ở trong tay của ngươi? Cũng may là không ai nhìn thấy, bằng không...
Tô Dật thấy túi không gian quen thuộc của mình, ngay lập tức vồ lấy.
Đây là túi không gian của mình, Tô Dật đã nhận ra, tuy bên trong không có vật gì trọng yếu, nhưng vật phẩm và đan dược thường dùng đều đặt trong túi này, muốn lấy vật phẩm cũng thuận tiện.
Còn những thứ trọng yếu thì vì lý do an toàn, Tô Dật đều cất giữ ở trong không gian thần bí.
Trên đường đi, Tô Dật cũng cất phá kiếm tàn khuyết ở trong túi không gian.
Tâm thần vừa động, Tô Dật lập tức lấy ra một bộ áo bào và giầy từ trong túi không gian mà thay.
- Lúc ta đi ra đã nhìn thấy túi không gian của ngươi rồi, ngươi mặc vội vã như vậy cũng vô ích, dù sao đã bị người nhìn thấy rồi a.
Tô Tiểu Soái sâu kín cắt đứt lời của Tô Dật, thanh tuyến có chút phức tạp, không thể nói là trêu chọc hay là vui vẻ, hoặc là hài lòng.
- Thấy cái gì chứ?
Tô Dật sững sờ, ngước mắt nhìn Tô Tiểu Soái chằm chằm, dò hỏi.
- Thấy ngươi cởi truồng, bị nàng ta nhìn thấy rồi đó nha.
Tô Tiểu Soái nhìn phía trước, đầy ngụ ý.
Theo ánh mắt của Tô Tiểu Soái, Tô Dật nhìn qua, ngay phía trước cách đó không xa, thời khắc này xuất hiện một thiếu nữ.
Người thiếu nữ này ước chừng 16 17 tuổi, trên khuôn mặt thanh tú còn lộ ra chút tính trẻ con, đôi mắt đẹp thời khắc này mở trừng trừng như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.
Cha nàng và cường giả trong môn đột nhiên ly khai, bảo nàng và đệ tử trong môn chờ đợi ở gần đó, nói là đi một lát sẽ quay về.
Mà nàng chỉ tùy tiện đi quanh một chút, muốn tìm một chỗ nhìn xem phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại khiến cho các thế lực lớn đi tới, không ngờ lại nhìn thấy cảnh ấy.
Một thiếu niên, cái mông trần không che đậy đột nhiên xuất hiện ở một nơi hoang vu không người, ngay cả cái nơi cần che nhất cũng có thể nhìn không sót thứ gì, trần trùng trục xuất hiện trước mắt nàng...
Là dã nhân sao? Thiếu niên này dường như cũng không giống dã nhân, nhìn từ xa, ngược lại vóc người không tệ chút nào.
- A... Ngươi nhìn cái gì, còn không nhắm mắt lại.
Trong lúc thiếu nữ đang suy nghĩ có chút hỗn loạn, một tiếng rống to kinh ngạc vang lên từ miệng của thiếu niên, dường như hắn ta đang bị một nỗi kinh sợ đặc biệt nào đó.
- A... Đồ lưu manh, không ngờ ngươi lại trần truồng chạy rong, ngươi là kẻ điên thích lõa thể chạy nhông hả?
Tiếng thét kinh hãi ấy đã cắt đứt dòng suy nghĩ của thiếu nữ. Như có sự dẫn dắt vậy, lập tức nàng cũng quát lên một cách thánh thót, hai tay che mắt. Đi dạo nơi hoang vu, không ngờ lại đụng phải một kẻ biến thái khoe thân.
- Đây chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn a.
Thời khắc này Tô Dật mới thật sự là uất ức, ai có thể nghĩ vừa ra ngoài lại đụng phải một nữ nhân, lại là một người quen, bản thân mình còn trần truồng. Hắn lập tức hoảng hốt khoác áo bào lên, khóc không ra nước mắt.
- Giọng nói thật quen thuộc a...
Thiếu nữ vừa nghe giọng nói, cảm giác càng lúc càng quen thuộc, hay tay đang che mắt liền hé ra một khe hở, len lén nheo mắt nhìn thiếu niên ở phía trước, ánh mắt cẩn thận nhìn kỹ, rồi sau đó lập tức con mắt kinh ngạc sáng lên, lại kinh ngạc, không nhịn được kêu lên thất thanh:
- Tô Dật... Sao lại là ngươi...?
Trong lúc hốt hoảng, Tô Dật khoác áo bào lên người, mang ủng vào, mắt nhìn cô gái ở phía trước, thần sắc khuôn mặt cũng rất bất đắc dĩ. Đây chính là người quen, tuy rằng chưa quen bao lâu, chính là Quý Hàm Nặc, nữ nhi của Quý Thiên Phục chưởng môn Huyền Kiếm Môn trước đây đã từng tiếp xúc qua.
Người trần truồng, cái mông trần, không ngờ lại bị một nữ nhân nhìn thấy hết.
Nghĩ tới chuyện này, Tô Dật liền không kìm nổi, lại hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tiểu Soái một lần nữa, thấy có nữ nhân ở đây mà không sớm báo trước cho mình một tiếng.
Bị Tô Dật trừng mắt, Tô Tiểu Soái có chút ủy khuất, chuyện này không liên quan tới mình nha.
- Hàm Nặc cô nương, sao lại là cô...
Chỉnh sửa lại y quan một chút, Tô Dật lên tiếng chào hỏi từ rất xa, trên khuôn mặt cũng có chút ý tứ lúng túng, bị người nhìn thấy hết coi như xong rồi, lại còn là người quen nữa chứ.
Bỗng dưng, Tô Dật đang nói còn chưa dứt lời, hai tròng mắt chợt hơi khép, ánh mắt không lộ dấu vết nhìn sang hư không bên cạnh.
Đồng thời ngay lúc đó, Tô Tiểu Soái dường như cũng sớm cảm giác được điều gì, đôi mắt nhỏ xoay tròn cũng nhìn theo hướng Tô Dật.
- Roạt.
Rất nhanh, bốn đạo thân ảnh như lưu quang từ đàng xa lướt tới, thân ảnh xuất hiện, bốn cổ khí tức cường đại lan tràn ra.
Người tới là ba nam một nữ, đều là trung niên, khí tức bén nhọn ác liệt, đứng lơ lửng trên không.
- Thật là oan gia ngõ hẹp a.
Khi nhìn thấy bốn người này, khóe miệng Tô Dật nhấc lên một nụ cười thản nhiên.
Bốn người này sao mà Tô Dật không nhận ra, cũng vì bốn người này mà mình mới bị đuổi tới không gian của Ngũ Trảo Kim Long ấy.
Còn bốn người vừa thấy Tô Dật trước mắt, từng gương mặt lập tức như đóa hoa ấm áp được thái dương chiếu rọi, không nhịn được nở nụ cười tươi khó có thể ức chế, nụ cười vô cùng rực rỡ.
- Ha ha ha ha... Thật là đạp mòn giày sắt tìm chẳng thấy, liễu ám hoa minh lại có them một thôn, người đó đứng ngay tại nơi đèn đóm le lói chỗ đó đó a.
Trong bốn người, một trung niên cao gầy cười to, vui mừng nhất. Hắn đã phát ra lời thề, nếu để cho tiểu tử này chạy thoát, hắn phải đi đớp cứt.
Không ngờ cuối cùng tiểu tử này lại thật sự chạy thoát dưới mắt của bọn hắn. Tông chủ đích thân đi tới, suýt chút nữa là chém chết tươi bốn người bọn họ, hạn định bọn họ tiếp tục tìm kiếm, nếu không tìm được người thì tự gánh lấy hậu quả.
Vì thế, bọn họ rơi vào đường cùng, thấp thỏm lo âu, không làm gì khác hơn là quay đầu lại tìm một chút vận may.
Ai ngờ vận khí khi mà có rồi, thì thật sự tồn tại. Liễu ám hoa minh lại một thôn, tiểu tử đột nhiên tiêu biến ấy không ngờ lại xuất hiện một lần nữa.
Ngoại trừ trung niên cao gầy, nét mặt của ba người còn lại đều tươi cười như hoa, như được ân xá lớn.
Bốn đạo khí tức cường hãn lập tức thận trọng nhắm khóa mục tiêu vào trên người Tô Dật, sợ tiểu tử này bỗng nhiên lại lần nữa biến mất không thấy đâu nữa. Lần này tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ bất trắc nào, nhất định phải bắt sống tên tiểu tử này.
- Là bọn ngươi sao, đuổi ta lâu như vậy, truy đuổi sướng lắm phải không?
Mắt nhìn bốn người, lần này Tô Dật không tháo chạy.
Bốn tên Kim Đao tông có tu vi Nguyên Hư cảnh này, thời khắc này theo lực lượng linh hồn, Tô Dật đoán được khí tức của bốn người, một Nguyên Hư cảnh Tam trọng, hai tên Nguyên Hư cảnh Tứ trọng, trung niên dẫn đầu ở giữa mạnh nhất, đạt đến tu vi Nguyên Hư cảnh Ngũ trọng.
Nếu như trước đây, khẳng định Tô Dật sẽ quay đầu chạy cấp tốc liền. Nhưng bây giờ hết thảy đều không như trước nữa, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, đừng có khi dễ thiếu niên nghèo a.
Đừng nói hiện tại có Tô Tiểu Soái ở bên cạnh có tu vi Yêu Hư cảnh Cửu trọng, ngay cả Tô Dật đã là Nguyên Hư cảnh Nhất trọng đỉnh phong rồi. Đối mặt trước bốn người này, vừa mới đột phá đến Nguyên Hư cảnh Nhất trọng đỉnh phong, lại có được Kim Long Tinh Huyết và Kim Long Chi Hồn, Tô Dật muốn nghiệm chứng tự thân một chút. Dù sao Kim Đao tông đã để mắt tới mình rồi, vừa vặn nhân cơ hội giải quyết từng tên một.
Nhìn thái độ của Tô Dật, lần này không ngờ lại không chạy, bốn Kim Đao hộ pháp của Kim Đao tông đều âm thầm kinh ngạc.