← Quay lại trang sách

Chương 957

Dương Bách Côn cười lạnh, mấy hộ pháp vừa mới bị đánh chết, còn nhóm người Huyền Kiếm môn đệ tử này đích xác không có thực lực ấy, nhưng thời gian ngắn như vậy, người nào gây nên, sợ là những đệ tử Huyền Kiếm môn này nhất định nhìn thấy.

- Tốt, rất tốt, xem ra các ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không nếm chút đau khổ hẳn là các ngươi sẽ không nói.

Dương Bách Côn sắc mặt âm hàn, khí tức trên người bắt đầu khởi động, một cổ khí tức uy áp ép tới đám Huyền Kiếm môn đệ tử.

Đây là cảnh giới áp bách, cường giả tu vi Nguyên Hoàng cảnh trước mặt, nhóm đệ tử trẻ tuổi Huyền Kiếm môn không thể chống lại, lập tức từng người một bị cự lực bốn phương tám hướng áp tan vỡ, rất khó chống đỡ hay là áp bách trên cảnh giới.

Từng đệ tử Huyền Kiếm môn phát run cả người, trán toát mồ hôi lạnh, nguyên khí trong cơ thể tắc nghẽn, như là huyệt khiếu kinh mạch muốn vì thế mà vỡ toạt ra.

- Đường đường là Kim Đao tông tông chủ, không ngờ lại ra vẻ ta đây ở trước đám tiểu bối. Dương Bách Côn, ngươi cho rằng Quý Thiên Phục ta không tồn tại sao.

Ngay tại tế này, hư không tự dưng chấn động, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang dội.

- Oành...

Một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn cũng lập tức tràn ngập trên hư không. Chung quanh đám đệ tử Huyền Kiếm môn có hơi nước tràn ngập, trong nháy mắt áp lực biến mất không thấy đâu nữa.

Một ánh sáng xanh lướt tới, xuất hiện ở trước người Quý Hàm Nặc và thanh niên áo đen.

Người tới là một nam nhân trung niên có thân hình cao gầy, nguyên khí năng lượng thủy chúc tính dao động, áo choàng màu lam nhạt, bên hông là một đai lưng màu vàng nhạt, khí chất trông thật tao nhã, thời khắc này khí tức trên người tự dưng lại có vẻ ác liệt, cả người tản ra một loại khí tức khiếp người.

Trong hai con ngươi đen nhánh của trung niên vốn sâu sắc, mắt nhìn Dương Bách Côn, trong mắt có ác liệt bắt đầu khởi động, không có nhiều lời, ống tay áo quét qua, trước thân một đạo lục quang thất luyện bắt đầu khởi động, như cự mãng lướt ra ngoài, bay thẳng đánh tới Dương Bách Côn.

Dương Bách Côn âm thầm biến hóa, vung tay run lên, lập tức vỗ ra một đạo kim sắc thủ ấn.

- Xì xì xì...

Hai người đụng nhau, trên hư không đột nhiên phun trào kim quang. Lục quang trào ra, một cổ kình khí thật lớn quét sạch tới, khiến cho bốn phía như cơn lốc quét qua, cát bay đá chạy.

- Bịch bịch.

Trên hư không, thân hình Dương Bách Côn bị đẩy lui mấy bước.

Trên mặt đất, bước chân nam nhân trung niên cũng theo đó lảo đảo lui về phía sau một bước, mái tóc vũ động. Hắn chính là Quý Thiên Phục chưởng môn Huyền Kiếm môn!

- Quý Thiên Phục, ngươi dám động thủ với tông chủ ta.

Lão giả khoảng sáu mươi tuổi đứng sau lưng Dương Bách Côn lập tức hiện lên vẻ sâm sầm ở khuôn mặt, trầm giọng nói.

- Ngụy Nhất Đao, ngươi là thứ gì chứ, danh hiệu Quý Thiên Phục ta đến phiên ngươi hô hay sao?

Quý Thiên Phục không có lời thừa thãi, ống tay áo quét qua, một cổ nguyên khí thủy chúc tính mãnh liệt lập tức đổ xuống, như sóng triều màu xanh biếc óng ánh khắp nơi, phóng lên cao, càn quét thẳng tới Ngụy Nhất Đao.

Ngụy Nhất Đao đại biến sắc mặt, mặc dù hắn là Kim Đao tông trưởng lão, vẫn không lớn hơn Quý Thiên Phục bao nhiêu, nhưng thực lực tự biết kém xa Quý Thiên Phục, hoảng hốt chợt lui ngay.

- Quý Thiên Phục, ngươi có ý gì?

Dương Bách Côn đạp bước tiến lên, một cổ kim quang quét ra, cản trở thế công của Quý Thiên Phục tiêu tán tại trời cao, sắc mặt chăm chú nhìn Quý Thiên Phục hoàn toàn âm hàn xuống, tức giận trong mắt bắt đầu khởi động.

- Dương Bách Côn, ngươi khi dễ hậu bối Huyền Kiếm môn ta, tốt nhất là cho ta một lời giải thích.

Quý Thiên Phục trầm giọng nói, ánh mắt đã quét qua bốn phía, ánh mắt âm thầm động.

- Cha.

- Chưởng môn.

Thấy Quý Thiên Phục đến, Quý Hàm Nặc và một đám Huyền Kiếm môn đệ tử trẻ tuổi lập tức thở phào nhẹ nhõm, có chưởng môn đi tới, tự nhiên không sợ Kim Đao tông tông chủ này rồi.

- Quý Thiên Phục, bốn Kim Đao tông hộ pháp ta bị giết, Huyền Kiếm môn đệ tử ngươi ở ngay tại nơi này, tới phiên ngươi giải thích cho ta đi, nếu không liền giao người ra cho ta, bằng không sẽ là người của Huyền Kiếm môn làm đấy. Nếu không, chớ có trách ta không khách khí.

Dương Bách Côn trầm giọng nói. Quý Thiên Phục đến, hắn không thể không kiêng kỵ, bàn về thực lực, Quý Thiên Phục cũng không dưới hắn, toàn bộ thực lực của Kim Đao tông cũng không thắng nổi Huyền Kiếm môn bao nhiêu.

Quý Thiên Phục đã quét mắt nhìn khắp bốn phía, quay đầu về nhìn Quý Hàm Nặc và một đám đệ tử hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Cha, lúc chúng ta tới đây đã là như vậy, sau đó Dương tông chủ tới rồi. Quý Hàm Nặc nói với phụ thân, trong con ngươi không lộ ra dấu vết tránh né.

- Chưởng môn, thời điểm chúng ta tới xác thực cũng đã như vậy, không biết là người nào giết mấy vị hộ pháp Kim Đao tông.

Thanh niên áo đen cũng lập tức cho hay.

Quý Thiên Phục nhìn con gái và thanh niên áo đen, ánh mắt khẽ động, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào Dương Bách Côn, lên tiếng:

- Ngươi cũng nghe thấy rồi, với thực lực của bọn họ, sợ là không thể giết chết mấy hộ pháp Kim Đao tông của ngươi a. Ngươi đừng cho rằng người của Huyền Kiếm môn ta làm đấy, thấy như vậy cũng không phải là như vậy, Huyền Kiếm môn ta sẽ không sợ Kim Đao tông ngươi.

Đang nói thì dừng lại giây lát, Quý Thiên Phục nhìn Dương Bách Côn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hờ hững, tiếp tục:

- Bất quá ta phải nhắc nhở Dương tông chủ, người giết mấy hộ pháp Kim Đao tông hẳn là chưa chạy xa, nếu ta là ngươi, hiện tại truy đuổi vẫn còn kịp, nếu không thì có thể không biết là người nào hạ thủ rồi.

Sắc mặt của Dương Bách Côn co quắp, xanh hồng không chừng, cắn chặt răng, mắt nhìn một bên, nói với Ngụy Nhất Đao ở phía sau lưng:

- Truy đuổi.

Sắc mặt Ngụy Nhất Đao rất khó coi, vừa rời còn rất hoảng hốt thảm hại, hận hận nhìn thoáng qua Quý Thiên Phục, cũng lập tức thi triển thân hình theo đuôi phía sau Dương Bách Côn.

Mắt nhìn theo hướng Dương Bách Côn và Ngụy Nhất Đao đuổi theo, Quý Hàm Nặc âm thầm nghiến chặt hàm răng, trong mắt có sắc ngưng tụ. Đó chính là hướng mà Tô Dật và điểu nhi nhỏ kia bỏ chạy.

- Đều không sao chứ?

Quý Thiên Phục hỏi các đệ tử, thần sắc không lộ dấu vết khi nhận thấy vẻ khác thường của Quý Hàm Nặc.

- Thưa chưởng môn, chúng ta không sao.

Từng đệ tử trả lời, lòng vẫn còn sợ hãi, áp bách đến từ Nguyên Hoàng cảnh thật là đáng sợ, căn bản không phải bọn họ có thể chống lại.

- Cha, tại sao cha quay lại?

Quý Hàm Nặc hỏi, có chút kinh ngạc. Phụ thân và mấy vị trưởng lão đi phía trước tìm tòi động tĩnh dị tượng, sao lại đột nhiên trở về như thế.

- Chuyện này rất quỷ dị, hết thảy đã không có động tĩnh, mấy vị trưởng lão vẫn đang tra dò xét.

Nhắc tới chuyện này, Quý Thiên Phục cũng rất kinh ngạc không hiểu.

Nơi này rõ ràng là có dấu hiệu trọng bảo xuất thế, khí tức cường đại kia đáng sợ cỡ nào, nhưng bất chợt liền biến mất không thấy đâu nữa, cũng không tìm được bất luận khí tức nào, giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện vậy.

⚝ ✽ ⚝

- Sưu sưu...

Trên bầu trời bình yên, một thân ảnh vút không mà qua, nhìn kỹ mới thấy, bên cạnh một thân ảnh còn có con chim nhỏ đang vỗ cánh bay nhanh.

Hai người này chính là Tô Dật và Tô Tiểu Soái.

- Lão đại, chúng ta nhất định phải chạy vào trong sao?

Tô Tiểu Soái hỏi Tô Dật, rất kỳ quái tại sao Tô Dật lại đột nhiên rẽ vào bên trong.

- Nơi càng nguy hiểm càng an toàn.

Tô Dật cắn chặt răng, trả lời.