Chương 959
Trong mắt Quý Hàm Nặc có hoa quang lập lòe, mắt nhìn phụ thân, không nhiều do dự, nói:
- Cha, con cũng là con gái duy nhất của cha, nếu không phải nhờ hắn, e rằng con gái của cha đã sớm rơi vào trong tay Hải Long Bang. Bây giờ cha có thể nhìn thấy con gái của cha rồi. Huyền Kiếm môn chúng ta thiếu hắn một nhân tình, con cũng thiếu hắn.
Nghe nữ nhi nói như thế, con ngươi của Quý Hàm Nặc hơi động, rồi sau đó mỉm cười, nói:
- Hàm Nặc, hình như con quá quan tâm tới Tô Dật này rồi a.
- Con nào có, chỉ là con thiếu hắn nhân tình mà thôi.
Quý Hàm Nặc nói, nhưng thanh âm hơi nhỏ một chút, tự nhiên nét mặt thoáng đỏ ửng.
⚝ ✽ ⚝
Trong rừng nguyên sinh, cự thạch lởm chởm.
Hai thân ảnh chớp động, kèm theo tiếng xé gió, trong nháy mắt xuất hiện tại đê không (tầng trời thấp), chính là hai người Dương Bách Côn và Ngụy Nhất Đao.
Thân hình Dương Bách Côn xuất hiện, đưa mắt nhìn vào trong rừng rậm, trong mắt lãnh ý rung chuyển, nói:
- Thật là một tiểu tử giảo hoạt, một đường quanh co lòng vòng, cố ý phân tán khí tức, trên đường đi vòng vèo, tưởng như vậy là có thể đào thoát được ư, xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu.
- Sưu sưu...
Hai thân ảnh lập tức nhào vào bên trong rừng rậm.
⚝ ✽ ⚝
Cổ thụ che trời, tán cây che trời, dây mây dầy đặc, cự thủ chiếm cứ như cầu long vậy.
- Lão đại, trong này dường như không ít khí tức của Yêu tộc nha.
Tô Tiểu Soái đứng trên vai Tô Dật, ngẩng cao đầu đánh giá bốn phía, ánh mắt xoay chuyển, có vẻ không xem chuyện này là quan trọng, không có khí tức Yêu tộc nào có thể làm cho nó kiêng kỵ.
- Cẩn thận một chút.
Tô Dật thận trọng, dưới lực lượng linh hồn, cũng theo dõi gần đây có không ít khí tức Yêu tộc, thậm chí còn có cường giả Yêu tộc.
- Gào gưừ...
Chung quanh có một số Man Yêu thú đưa mắt nhìn Tô Dật, con mắt hung hãn phát sáng, gầm thét, nhưng khi tới gần một chút lại tự dưng đảm chiến rung động, Thú Hồn run rẩy, không dám nhúc nhích.
- Không đúng, tựa hồ có chút không ổn.
Bỗng dưng, bước chân Tô Dật đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, trông thấy một phiến cầu khúc dây mây đan chéo ngang dọc trên đại thụ phía trước.
Một thân hình nho nhỏ, thời khắc này đang đứng tại trên một gốc cây ước chừng đường kính nửa thước, đưa mắt nhìn tò mò.
Thân ảnh ấy rất thấp bé, thấp bé chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, nhưng người có thân hình y như đứa trẻ ấy có gương mặt rất trưởng thành, xem ra khảong chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ bạch y như ngọc, khoác lên trên người có chút hơi rộng, khuôn mặt và thân hình rất không hài hòa.
Trong lúc Tô Dật nhìn lão giả y hệt đứa bé kia, đột nhiên linh hồn chấn động cả lên.
Trong hai con ngươi của lão giả như hiện lên bạch quang quỷ dị bất cứ lúc nào. Quang mang kia có thể khiến cho người run sợ, vừa nhìn tự dưng có cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Yêu Hoàng cảnh cường giả.
Tô Dật lập tức căng thẳng, trực giác cho hắn biết lão giả Chu Nho nhìn như đứa trẻ kia tuyệt đối là một tôn cường giả Yêu Hoàng cảnh, đặc biệt khí tức quỷ dị ấy khiến cho Thiên Nguyên yêu hồn đều chịu ảnh hưởng, đây tuyệt đối không phải là Yêu Hoàng cảnh cường giả bình thường.
- Lão đại, là Yêu Hoàng cảnh.
Tô Tiểu Soái cũng cảm thấy khí tức của lão giả kia, quang mang lập lòe trong hai con ngươi, thật ra nó cũng không quá để ý.
- Lại là nhân loại nho nhỏ.
Mắt nhìn Tô Dật, lão giả có thân hình trẻ ba tuổi lên tiếng, thanh tuyến rất nhọn, có chút âm hàn chói tai khiến người nghe không hề thư thái, mắt nhìn Tô Dật, một thiếu niên nhân loại xuất hiện ở nơi này làm lão rất ngạc nhiên.
Lão giả bạch y Chu Nho muốn theo dõi Tô Dật, nhưng càng theo dõi càng kinh ngạc, chẳng hiểu tại sao khí tức trên người thiếu niên này khiến cho lão khó có thể theo dõi rõ ràng.
Khi nghe thấy Tô Tiểu Soái nói được tiếng người, hai mắt của lão lập tức rơi vào trên người Tô Tiểu Soái, con ngươi xuất hiện quỷ quang màu trắng, tuôn ra vẻ kinh ngạc.
Từ trên người con chim nhỏ này, lão cảm giác được một cổ khí tức khiến cho Thú Hồn của lão rung động.
- Yêu Hoàng cảnh có gì đặc biệt hơn người, tránh ra cho ta!
Tô Tiểu Soái nhìn thẳng lão giả bạch y Chu Nho, thân là phượng hoàng thú con, trong cơ thể lưu động huyết dịch phượng hoàng, trời sinh Yêu tộc vương giả chí tôn đều có một cổ ngạo khí và uy nghiêm bễ nghễ, đây là tính tính bẩm sinh.
Nghe Tô Tiểu Soái nói, dưới uy áp vô hình kia, lão giả bạch y Chu Nho lập tức sửng sốt một chút, tự dưng phát run.
Nhưng ngay tức khắc, ánh mắt của lão giả bạch y Chu Nho hoàn toàn âm trầm xuống, đối phương tiểu điểu nhi ấy rõ ràng chỉ là Yêu Hư cảnh, không ngờ lại cuồng vọng càn rỡ trước mặt lão như thế. Trong phút chốc một cổ khí tức âm hàn từ trong cơ thể lan tràn ra, xua tan uy áp, lạnh lùng nói:
- Khẩu khí thật lớn, muốn tìm cái chết sao.
- Để xem muốn chết chính là ai.
Tô Tiểu Soái cũng nổi giận rồi, dang rộng hai cánh, trong con ngươi lập tức có quang mang tràn ngập, phượng hoàng huyết mạch không để cho ai khiêu khích!
- Trốn không thoát, xem các ngươi còn tháo chạy hay không.
Tô Tiểu Soái vừa dứt tiếng nói, một tiếng âm trầm tức giận từ hư không sau người vang dội, chấn động núi rừng, hung cầm vỗ cánh, hung thú gầm thét.
- Không xong rồi, đuổi tới nhanh như vậy sao.
Tô Dật lập tức biến sắc, Nguyên Hoàng cảnh cường giả Kim Đao tông lại đuổi tới nhanh như vậy, dọc theo đường đã đi thu liễm khí tức và ẩn nấp, không ngờ vẫn không trốn khỏi truy tìm của Nguyên Hoàng cảnh cường giả.
Một tiếng hét âm trầm phẫn nộ truyền ra, lão giả bạch y Chu Nho khẽ nhướng mắt, đi về phía trước.
Tô Dật âm thầm chuyển động ánh mắt, đột nhiên cắn chặt răng, mắt nhìn lão giả bạch y Chu Nho, nói:
- Yêu Hoàng tiền bối, ta nguyện ý đưa trọng bảo cho ngươi, ngươi tha cho chúng ta được chứ?
Nghe vậy, lão giả bạch y Chu Nho kinh ngạc nhìn Tô Dật, cười lạnh, thanh âm chói tai hệt như Ô Nha hót vang vậy, nói:
- Nhân loại nho bé, ngươi có trọng bảo gì có thể cho ta xem, nếu thật có, bổn hoàng có thể bỏ qua cho các ngươi.
- Vật này đưa cho Yêu Hoàng tiền bối, xin tiền bối bỏ qua cho chúng ta.
Tô Dật lên tiếng, ánh mắt không thể hóa giải vừa chuyển, trong tay kim quang lập lòe, vứt một vật cho lão giả bạch y Chu Nho.
Lão giả bạch y Chu Nho còn có chút khó tin, đưa tay ra, một lực lượng vô hình bọc lấy, đã biết không quỷ dị, nắm vật kia trong tay, một trương loan cung tràn ngập khí tức, quang mang tràn đầy, lão lập tức động dung, nói:
- Có chút không trọn vẹn, đạo khí trung cấp.
Một món đạo khí tầng mức trung cấp, mặc dù có chút không trọn vẹn nhưng không nghi ngờ chút nào, đối với một Yêu Hoàng mà nói cũng tuyệt đối có lực hấp dẫn cực lớn, đích xác cũng coi là trọng bảo.
- Lão đại, ngươi...
Tô Tiểu Soái sững sờ, nhìn Lão đại không ngờ lại giao một món đạo khí chủ trung cấp cho Yêu Hoàng, cảm thấy rất khó hiểu, đây không phải là tính tình của lão đại a.
Tô Dật im lặng, âm thầm nháy mắt ra hiệu với Tô Tiểu Soái.
- Được, thực là không tồi, coi như bảo vật này là của ta, ta liền lưu lại toàn thây cho các ngươi.
Lão giả bạch y Chu Nho mắt nhìn Tô Dật và Tô Tiểu Soái, lạnh nhạt nói.
- Yêu Hoàng tiền bối, ta cho ngươi bảo vật, vì sao còn muốn giết chúng ta, không thể lật lọng a.
Sắc mặt Tô Dật lập tức đại biến, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.