Chương 960
Nhân loại giảo hoạt nhỏ bé, có nhân loại cường giả đuổi tới, khẳng định là bởi vì các ngươi a, có thể cho ta một món đạo khí trung phẩm, điều đó chứng minh trên người của ngươi còn có trọng bảo khác tốt hơn.
Lão giả bạch y Chu Nho nhếch miệng cười lạnh, hết thảy sao có thể thoát khỏi cặp mắt của lão, không ngờ lần này còn có thu hoạch ngoài ý muốn, sát ý trong mắt lướt động, lạnh nhạt nói với Tô Dật:
- Huống chi, trên đạo khí trung cấp này còn có linh hồn ấn ký của ngươi, giết tiểu tử ngươi thì mới có thể thực sự thuộc về ta, khi ta không biết sao?
- Cái này...
Tô Dật mắt lộ ra sợ hãi, nhìn lão giả bạch y Chu Nho ấy, lui về phía sau mấy bước nữa, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Yêu Hoàng tiền bối, chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu sao. Kim Lân Liệt Thiên cung hiện tại ở trong tay ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, Kim Đao tông cường giả ở gần đây, ngươi không gạt được.
Nghe Tô Dật nói, lão giả bạch y Chu Nho kinh ngạc sửng sốt một chút, hơi nghi hoặc nhưng cũng không xem chuyện này là quan trọng, nói:
- Xem ra ngươi là Kim Đao tông đệ tử, Kim Đao tông thì sao chứ, chẳng lẽ ngươi cho là bổn hoàng sẽ kiêng kỵ một Kim Đao tông hay sao, vậy chịu chết đi.
Khi vừa dứt tiếng nói, khí tức trên người lão giả bạch y Chu Nho dao động, định sẽ động thủ với Tô Dật và Tô Tiểu Soái.
Giờ khắc này, trong con ngươi cảnh giác ngưng thần của Tô Dật, một nụ cười thản nhiên lập tức trào ra, chợt lóe lên, không lộ dấu vết.
- Oành.
Một khí tức thật lớn hàng lâm, lập tức hai thân ảnh rơi xuống, một tiếng quát lạnh ác liệt âm trầm như sấm bên tai:
- Phệ Linh Hoàng, tốt nhất ngươi giải thích cho ta biết tại sao Kim Lân Liệt Thiên cung ở trong tay của ngươi?
Hai thân ảnh rơi xuống chính là Kim Đao tông tông chủ Dương Bách Côn và trưởng lão Ngụy Nhất Đao.
Khi nhìn thấy Kim Lân Liệt Thiên cung rất bắt mắt trong tay lão giả lùn nhỏ mặc bạch y kia, hai tròng mắt Dương Bách Côn phút chốc như muốn bốc ra lửa.
- Thì ra là Dương Bách Côn ngươi.
Lão giả bạch y Chu Nho cũng kinh ngạc, nhìn Dương Bách Côn và Ngụy Nhất Đao đi tới. Hai vị Nguyên Hoàng cảnh cường giả, con ngươi lạnh lạnh, Kim Lân Liệt Thiên cung trong tay giơ tay, cười lạnh nói:
- Hiện tạoi cung này rơi xuống tay ta, vậy chính là ta đấy, ta dùng được và ngươi giải thích sao, đừng quên, đây chính là địa bàn của Yêu tộc ta, chưa tới phiên nhân loại các ngươi ngông cuồng.
- Dương Bách Côn! Là Kim Đao tông tông chủ.
Nghe lão giả nói, ánh mắt Tô Dật âm thầm chấn động, không ngờ người tới là tông chủ Kim Đao tông Dương Bách Côn, nghe hoàng kiện nói Dương Bách Côn đã là tu vi Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng, lão giả bên cạnh rõ ràng cũng là một tôn Nguyên Hoàng cảnh cường giả.
Tô Tiểu Soái vốn có chút mờ mịt không hiểu, lúc này thấy Dương Bách Côn xuất hiện, nhìn lại lão giả bạch y Chu Nho ấy dường như đã minh bạch chuyện Tô Dật làm, lập tức đáp xuống vai Tô Dật, khí tức trên người hoàn toàn thu liễm, trong con ngươi dao động một nụ cười.
Khi Phệ Linh Hoàng vừa dứt tiếng nói, Dương Bách Côn đã không thể ức chế hàn ý trong mắt, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, người Kim Đao tông ta là do ngươi giết?
Mặc dù Phệ Linh Hoàng kinh ngạc đôi chút, thời khắc này Dương Bách Côn khí thế lăng nhân, hắn đường đường là Yêu Hoàng, sợ gì một Dương Bách Côn, nhìn thẳng vào Dương Bách Côn, hàn ý trong mắt càng lạnh hơn, lãnh đoạm liếc nhìn Tô Dật xa xa, lên tiếng:
- Người của Kim Đao tông ta muốn giết thì sao chứ, Dương Bách Côn ngươi ngăn được ta sao, cho dù là tiểu tử này, hôm nay ta vẫn cứ giết cho ngươi xem.
Ánh mắt ngầm động, Tô Dật không nghĩ là Dương Bách Côn đích thân tới đây, còn mang theo một tôn Nguyên Hoàng cảnh cường giả, nhìn khí thế trong sân, ánh mắt thầm nói, hung hăng cắn chặt răng, bất chợt hắn nhanh chân chạy tới gần Dương Bách Côn, thần sắc trên mặt cũng kinh khủng, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, lớn tiếng nói với Dương Bách Côn:
- Dương tông chủ, cứu mạng a, Yêu Hoàng này muốn giết người diệt khẩu, cứu ta a, chính là Yêu Hoàng cầm Kim Lân Liệt Thiên cung, như một cây đinh ba tấc, như củ cải trắng là chưa trưởng thành, Chu Nho nhỏ xíu xiu nhưng lại không xem Kim Đao tông ra gì, còn nói muốn giết người của Kim Đao tông.
- Tiểu tử muốn chết.
Phệ Linh Hoàng vốn đang buồn bực, tính tình của lão cho tới bây giờ vẫn không tốt, bình sinh ghét nhất người khác gọi lão là Chu Nho củ cải trắng, hàn ý bạo xạ, thân hình bay lên không, như hóa thành một đạo bạch quang quỷ dị, bay thẳng đánh tới Tô Dật.
- Phệ Linh Hoàng, giết đệ tử Kim Đao tông ta, giết con trai ta, Dương Bách Côn ta không để cho ngươi yên.
Dương Bách Côn nổi giận rồi, khí tức Nguyên Hoàng cảnh trong phút chốc bạo dũng ra, một đạo kim quang chưởng ấn vỗ tới Phệ Linh Hoàng, ngăn trở trước người Tô Dật.
- Dương Bách Côn, bổn hoàng sợ ngươi sao, đây chính là địa bàn Yêu tộc ta, không tới phiên ngươi cuồng vọng.
Phệ Linh Hoàng không khiêu khích thì thôi, có mấy ai dám khiêu khích lão như thế, áo trắng bay phần phật, quyền đầu nắm chặc, từ trong quyền đầu, một đạo hàn băng thất luyện đụng nhau.
Hai người va chạm, hàn băng thất luyện như có thể đóng băng hết thảy, đóng băng đạo kim sắc chưởng ấn của Dương Bách Côn, lập tức rạn nứt nát vụn.
- Bịch bịch.
Còn lại kình lực xung kích tán loạn, khiến hai thân ảnh đạp hư không từng người lui về phía sau mấy bước, chung quanh không ít gốc cây đóng băng, bao trùm hàn băng, có cành cây bị gãy, sụp đổ rơi xuống 'Ầm ầm'.
- Phệ Linh Hoàng, ngày hôm nay ta và ngươi không chết không thôi.
Dương Bách Côn giận dữ, một kích vừa rồi hắn chưa chiếm cứ bất kỳ thuận lợi nào, Kim Lân Liệt Thiên cung ở trong tay Phệ Linh Hoàng. Không cần nói, chính là Phệ Linh Hoàng giết con trai độc nhất của mình, chiếm Kim Lân Liệt Thiên cung, cũng chỉ có thực lực như Phệ Linh Hoàng mới có thể dễ dàng đánh chết hoàng kiện, tổng hợp lại hết thảy, Dương Bách Côn đã cho rằng Phệ Linh Hoàng chính là hung thủ giết người.
- Ông.
Một thanh kim đao xuất hiện trong tay Dương Bách Côn, kim đao rực rỡ, năng lượng thiên địa lập tức quanh quẩn hội tụ, phát ra tiếng động leng keng, uy áp ác liệt cuốn ùa ra ngoài. Đây là một thanh bảo vật không tầm thường, tầng mức sợ là còn muốn trên cả Kim Lân Liệt Thiên cung.
- Phệ Linh Hoàng, nhận lấy cái chết.
Mối thù giết con, không đội trời chung, kim đao trong tay Dương Bách Côn lập tức bạo phát.
- Ầm ầm.
Ánh đao như điện, giảo động phong vân, như muốn chém nát hư không. Dương Bách Côn nổi giận lôi đình xuất thủ, sát ý không còn che giấu, từng ánh đao lập tức phô thiên cái địa bao phủ tới Phệ Linh Hoàng.
- Dương Bách Côn, tưởng bổn hoàng sợ ngươi sao.
Cảm nhận được sát khí trên người Dương Bách Côn, Phệ Linh Hoàng cũng nổi giận lôi đình, trong mắt tràn ngập sát ý, trên người có hào quang óng ánh phóng lên cao, thân thể hệt như bành trướng, một cổ khí tức hàn băng khiếp người chợt bạo phát, hóa thành một trường trùng (gin dài) màu trắng dài khoảng nửa trượng.
Trường trùng hệt như ngô công, toàn thân lộ ra một sắc hàn băng, cả người hiện lên huyết quang nhàn nhạt càng thêm mấy phần khiếp đảm, không chân lại có cánh mỏng như cánh ve, đầu hệt như đại phong.
Thời khắc này, trong bản thể Phệ Linh Hoàng, một cổ khí tức Yêu Hoàng cảnh Tứ trọng lan tràn ra không hề bảo lưu lại chút nào, từng cổ khí tức hàn băng dao động, như dệt thành một tấm mạng nhện to lớn, đóng băng hư không, cản trở toàn bộ từng đạo ánh đao.