← Quay lại trang sách

Chương 961

Trong khí tức hàn băng lại có một loại khí tức quỷ dị dao động, khiến cho linh hồn người ta khó chịu cực độ, tự dưng phát run.

- Phệ Linh Hoàng, nhận lấy cái chết.

Một cổ khí tức thật lớn lại bắt đầu khởi động lần nữa, nguyên khí mãnh liệt trong cơ thể Ngụy Nhất Đao bạo phát, lúc này nhân cơ hội xuất thủ, khí tức Nguyên Hoàng cảnh Tam trọng không hề bảo lưu lại chút nào, trong tay có một thanh Đại Khảm Đao lưu quang dài nửa trượng rạng rỡ, cùng Dương Bách Côn tả hữu giáp công vây công Phệ Linh Hoàng.

- Ô ô... Nhân loại ti bỉ...

Phệ Linh Hoàng rít hí chói tai, thanh âm như muốn đâm rách linh hồn, khí tức hàn băng bốn phía không ngừng bạo dũng, càn quét bao phủ mảng lớn hư không.

Dưới đại thụ che trời, gốc cây to lớn như hóa thành tượng băng, khí tức băng hàn đủ cho sinh linh có thực lực tu vi thấp bị đông cứng thành hàn băng trong nháy mắt.

- Yêu Hoàng cảnh Tứ trọng, Băng Tủy Phệ Linh trùng.

Khi nhìn thấy bản thể của Phệ Linh Hoàng, Tô Dật cũng không kìm nổi kinh ngạc.

Băng Tủy Phệ Linh trùng, đây tuyệt đối là một tôn cường giả Yêu tộc kinh khủng.

Lời đồn Băng Tủy Phệ Linh trùng đủ khiến cho người có tu vi cùng đẳng cấp rợn cả tóc gáy, nhượng bộ lui binh, bởi vì khí tức hàn băng quỷ dị trên người nó, có thể đặc biệt nhằm vào linh hồn.

Trên người Băng Tủy Phệ Linh trùng có một loại hàn băng chi độc kỳ lạ, một khi dính vào, có thể chui vào trong cơ thể đóng băng cốt tủy, như ảnh tùy hình rồi sau đó đóng băng toàn thân, cuối cùng, chỉ có thể tiếp nhận chuyện kinh khủng nhất, chính là bị Băng Tủy Phệ Linh trùng thôn phệ linh hồn.

Cho dù người có tu vi cao hơn một cấp so với Băng Tủy Phệ Linh trùng, cũng không nguyện ý trêu chọc Băng Tủy Phệ Linh trùng, có thể tưởng tượng được thời khắc này Dương Bách Côn nổi giận lôi đình đến mức nào.

Thời khắc này, cảm thấy bó tay nhất phải là Ngụy Nhất Đao rồi, Phệ Linh Hoàng khiến cho hắn tuyệt đối kiêng kỵ.

Có thể tông chủ muốn đối phó với Phệ Linh Hoàng, dường như còn chưa đủ để hoàn toàn áp chế, Ngụy Nhất Đao lại không thể không hỗ trợ, không làm gì khác hơn là thận trọng, sợ là bị lọt vào bẫy của Phệ Linh Hoàng.

- Rầm rầm rầm.

Ba Hoàng cấp cường giả nháy mắt đã giao thủ với nhau, dốc hết toàn lực, bốn phía tiếng nổ trầm đục không nghỉ, như sơn băng địa liệt.

- Ầm ầm.

Các loại khí tức hội tụ thành cơn bão năng lượng đáng sợ khuếch tán ra, như di sơn đảo hải vậy.

Từng đạo dư ba kình lực rơi xuống, đánh nát đại thụ che trời, mặt đất xuất hiện cái khe.

- Đi.

Ngước mắt nhìn chiến trường phong khở vân dũng trên hư không, Tô Dật hung hăng cắn chặt răng, lập tức thả người len lén rời đi.

- Lão đại, đạo khí kia còn đang trong tay Phệ Linh Hoàng, làm sao bây giờ?

Tô Tiểu Soái hỏi.

- Quay lại nghĩ biện pháp sau, Phệ Linh Hoàng ăn không bao nhiêu thua thiệt, nếu không đi chúng ta không còn kịp rồi.

Lúc này không đi, chờ đến khi nào, Tô Dật không hề chậm trễ chút nào, thu liễm khí tức, lập tức thi triển thân hình trốn chui.

Đối mặt Phệ Linh Hoàng có tầng mức Băng Tủy Phệ Linh trùng như vậy, Tô Dật đoán chừng hiện tại Dương Bách Côn và cường giả Nguyên Hoàng cảnh Kim Đao tông kia phải dốc hết hoàn toàn tinh thần ra, vì thế sẽ không thể lưu ý tới mình, đây chính là thời điểm tốt nhất để chạy trốn.

Dương Bách Côn là tu vi Nguyên Hoàng cảnh Ngũ trọng, cộng thêm cường giả Kim Đao tông ấy, dường như cũng là cường giả Nguyên Hoàng cảnh Tam trọng.

Nhưng Tô Dật biết rõ, cho dù hai người này liên thủ với nhau, nhiều nhất chỉ là áp chế ấy Phệ Linh Hoàng, khiến cho Phệ Linh Hoàng ăn một chút thua thiệt.

Mà chung quanh đây có thể nói là địa bàn của địa bàn của Yêu tộc, động tĩnh bực này sợ là rất nhanh sẽ đưa tới những cường giả Yêu tộc khác.

Cho dù Phệ Linh Hoàng không có bạn bè gì, nhưng Yêu tộc đối mặt với nhân loại luôn luôn là nhất trí đối ngoại, đến lúc đó, thua thiệt ngược lại là Dương Bách Côn. Một khi Dương Bách Côn ý thức được có gì đó quái lạ, lúc ấy hắn muốn đi thì đã muộn rồi.

Tô Dật không dám dừng lại, chạy cấp tốc, sớm rời khỏi nơi đây thì tốt hơn.

Về phần kim lân Liệt Thiên cung, đương nhiên là Tô Dật không có ý định đưa cho Phệ Linh Hoàng không công.

Phệ Linh Hoàng phải là Yêu Hoàng chung quanh đây, chờ đến lúc đó lại nghĩ biện pháp lấy về là được.

Tuy rằng Phệ Linh Hoàng không dễ chọc, vốn với thực lực của Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng bây giờ, Tô Dật đoán chừng sẽ không có chuyện gì to tát.

- Ngao ô...

Động tĩnh khổng lồ chấn động cả dãy núi, Man Yêu thú gầm thét, hung cầm vỗ cánh, dạy núi mênh mông cuồn cuộn.

Từng cổ khí tức cường đại mịt mờ lập tức tràn ngập đến, theo dõi nơi này.

- Vèo...

Xa xa hư không, một thân ảnh xuất hiện từ rất xa, ánh sáng xanh tràn ngập, chính là Quý Thiên Phục.

- Dương Bách Côn không phải đi truy đuổi Tô Dật hay sao, sao lại giao thủ cùng Phệ Linh Hoàng.

Mắt nhìn thân ảnh từ hư không xa xa không ngừng quyết đấu lần lượt thay đổi, trong mắt Quý Thiên Phục có chút nghi hoặc.

- Nhân loại lại dám động thủ cùng Yêu tộc ta, thật đúng là lá gan càng lúc càng lớn a.

Bỗng dưng, xa xa hư không có ánh sáng màu tím ngập trời, thanh âm trầm thấp, có thân ảnh như điện cấp tốc lướt đến.

- Nhân loại vô sỉ, thật coi chúng ta dễ khi dễ sao.

Có thanh âm rống giận, ô quang che trời, khí tức mênh mông cuồn cuộn.

- Ai....

Thanh âm sâu kín mang theo vài phần yên tỉnh như dưới giếng nước tĩnh lặng, khi tiếng cuối cùng rơi xuống, một đạo thân ảnh thương lão đã xuất hiện ở hư không, bốn phía yêu khí tràn ngập.

- Sưu sưu...

Rất nhanh, bốn phía cũng có không ít thân ảnh đằng không mà đến, xuất hiện ở hư không xa xa ngắm nhìn.

........

Tô Dật đang chạy cấp tốc, cũng không biết hắn lâm thời lòng sinh một kế, nhưng lại đưa tới phong ba cho các thế lực lớn chung quanh đây và Yêu Hoàng.

Tô Dật hoàn toàn không dám dừng lại, cấp tốc tháo chạy.

Dương Bách Côn đích thân tới, bên cạnh còn có những Nguyên Hoàng cảnh cường giả khác. Tô Dật đoán chừng trừ phi là Thanh Hoàng và Âm Dương Minh hoàng ở bên cạnh mình, nếu không chưa nên tao ngộ thì tốt hơn.

Cho dù là hiện tại hoàng kiện trong không gian thần bí đột phá đến Nguyên Hoàng cảnh cũng còn xa mới đủ.

Hiện tại ngoại trừ Kim Đao tông ra, dường như vừa trêu chọc Phệ Linh Hoàng ấy, đây cũng là địa bàn của Yêu tộc, bản thân mình vẫn nên mau chóng cách xa thì tốt hơn.

Bên trong dãy núi, bầy thú bắt đầu khởi động, có hung cầm chiếm cứ hư không.

Như thế không có ảnh hưởng gì đối với Tô Dật và Tô Tiểu Soái, từng người giải phóng khí tức, cũng đủ cho Man Yêu thú Thú Hồn run rẩy, không dám tới gần.

Sau mấy canh giờ, động tĩnh phía sau trận quyết đấu kinh người của Hoàng cấp cường giả đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, Tô Dật vẫn không dám khinh thường, một khi Dương Bách Côn ấy tỉnh hồn lại, sợ là sẽ lập tức đến tìm mình trước tiên.

Chẳng qua là Tô Dật đoán chừng Dương Bách Côn cũng không tỉnh hồn lại nhanh như vậy, kim lân Liệt Thiên cung ở trên người Phệ Linh Hoàng, bất kể như thế nào, Dương Bách Côn đều thề không bỏ qua, mà Phệ Linh Hoàng cũng không dễ chọc.

- Ha ha...

Vừa nghĩ bản thân mình lâm thời nhất kế thành công, Tô Dật liền không nhịn được có chút bội phục chính mình thông minh tài trí, gặp nguy không loạn, hữu dũng hữu mưu...

- Lão đại, hình như chúng ta đi nhầm hướng rồi chứ.

Trong lúc Tô Dật đang thầm tự tán thưởng bản thân mình, Tô Tiểu Soái đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Dật.

- Sao lại đi nhầm như thế...

Tô Dật cau mày, bước chân dừng lại, con ngươi hơi khép.

Tô Tiểu Soái dang cánh, chiếm cứ phía trước Tô Dật, mắt sâu kín nhìn phía trước, nói:

- Ta cảm thấy chúng ta thực sự đi nhầm hướng rồi.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, phía trước tầm mắt bát ngát, trong mông lung mờ ảo, xa xa một tòa thành cổ vắt ngang cuối tầm mắt, ngay cả đường lớn phía trước cũng xuất hiện một chút dấu vết thân ảnh và xe ngựa xa xa.

- Hình như là đi nhầm.

Nhìn phía trước, Tô Dật khẽ nheo hai mắt, trong cơn hoảng loạn không ngờ đã đi nhầm đường, vốn là khi tìm đến Tô Tiểu Soái không có chỗ này.