Chương 962
Dường như rất náo nhiệt a?
Tô Tiểu Soái nhìn từ rất xa, đôi mắt nhỏ chớp chớp, cảm thấy không ít khí tức.
Tô Dật hơi khép ánh mắt, do dự một chút rồi nói:
- Đi xem một chút đi.
Đi tới Hỗn Loạn vực, Tô Dật chưa từng nhìn thấy Hỗn Loạn vực phồn hoa, cảm giác thành thị ở phía trước hình như không nhỏ, xem ra cũng có vẻ phồn hoa. Một nơi có nhiều người, cho dù người của Kim Đao tông đuổi theo, thoát thân càng có lợi.
Góc ẩn núp, Tô Dật rơi xuống mặt đất, thi triển thân hình đi về hướng thành lớn.
Tô Dật không muốn người chú ý, cũng nhét Tô Tiểu Soái vào trong ngực.
Tô Tiểu Soái nằm trong ngực Tô Dật chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, ánh mắt cũng rất bất đắc dĩ.
Con đường ngoài thành, hoàng hôn dần buông, thân ảnh từ từ nhiều hơn.
Tụm ba tụm năm, thân ảnh thành bảy tám đội đi vào trong thành.
Có người quần áo tả tơi, thần tình thảm hại, có người rõ ràng bị thương, cũng có người cười nói, nhưng tất cả đều mang theo mùi vị máu tanh trên người.
- Gần đây rốt cuộc là thế nào, nhiều Man Yêu thú bạo động như vậy.
- Đâu chỉ như thế, nghe nói những cường giả sơn môn Kim Đao tông, Huyền Kiếm môn, Thanh Minh tông, Lục Hợp tông, Thất Tinh Kiếm tông đều đi vào trong núi.
- Kim Đao tông, Huyền Kiếm môn, Thanh Minh tông, Lục Hợp tông, Thất Tinh Kiếm tông, những sơn môn này không phải vì chuyện đại hội liên minh, đang dùi mài đệ tử trẻ tuổi sao?
- Đích thật là đang dùi mài những đệ tử đồng lứa trẻ tuổi, nhưng nghe nói trong núi gần đây hình như có trọng bảo xuất thế, vì vậy đưa tới Man Yêu thú bạo động, những cường giả sơn môn kia cũng đi.
- Thật sự có trọng bảo xuất thế sao?
- Có cũng đừng nghĩ rồi, không phải chúng ta có thể đến gần. Chỗ ấy có Yêu tộc Hoàng giả Phệ Linh Hoàng, Tử Tượng Hoàng, Long Tê Hoàng, Huyền Quy Hoàng, ta nghe nói Kim Đao tông, Huyền Kiếm môn, Thanh Minh tông và với sơn môn cường giả khác đều khó mà tới gần.
-.........
Nghe bà tán truyền đến, thần sắc Tô Dật không lộ dấu vết, ánh mắt âm thầm giật giật, nghe một số danh hiệu quen thuộc, như nhóm cường giả Huyền Kiếm môn, Kim Đao tông, còn có Phệ Linh Hoàng ấy.
- Ha ha, cái gì trọng bảo, đó là Long Tộc lưu lại, sớm đã bị lão đại ngươi có được, bọn người kia căn bản không tìm được.
Tô Tiểu Soái nằm trong ngực Tô Dật, dò cái đầu nhỏ bé ra có vẻ rất đắc ý, chỗ tốt kia nó đã cho Tô Dật tìm được.
- Chớ lên tiếng, tai vách mạch rừng.
Tô Dật gảy lên cái đầu nhỏ của Tô Tiểu Soái một cái, nếu để người ta biết mình đã có được Ngũ Trảo Kim Long Kim Long Tinh Huyết và Kim Long Chi Hồn, chỉ sợ là toàn bộ thế gian đều đuổi giết mình, rút gân lấy máu mình.
- Lão đại, đau quá.
Tô Tiểu Soái đưa cánh lên sờ vào đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Chớ có nói, chúng ta còn đang bị người đuổi giết a.
Tô Dật vô tình nhét Tô Tiểu Soái vào trong ngực lần nữa, vạn nhất có người nhận ra thân phận của Tô Tiểu Soái, vậy tuyệt đối lại là phiền toái lớn, cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Ầm ầm...
- Nhường ra, nhường ra, nhường ra.
Trong lúc bất chợt, mặt đất sau lưng chấn động như đất rung núi chuyển, có không ít tiếng hét lớn truyền đến từ phía sau Tô Dật.
- Gừ...
Có tiếng thú gầm thét nghe đinh tai nhức óc, không ít thú ảnh khổng lồ bạo xung tới với tốc độ cực nhanh.
- Rầm rầm rầm...
Có người hoảng hốt không kịp né tránh, bị thú ảnh khổng lồ mang theo kình phong trực tiếp đánh bay, nhẹ một chút chỉ lảo đảo đẩy lui, có vẻ thảm hại, nghiêm trọng một chút thì bị đánh bay đi.
Bước chân Tô Dật lướt động, nhẹ nhàng xẹt qua một bên, nhìn như hung hiểm dồn dập, nhưng lại vừa mới tránh một đám Man Yêu thú.
Man Yêu thú tọa kỵ sượt qua người, mang theo kình phong khiến cho áo bào Tô Dật bay phần phật, nhưng thân hình Tô Dật lại không sao, bất động không lắc.
Ngước mắt nhìn, xuất hiện ở trước mắt Tô Dật là mười mấy con Man Yêu thú tọa kỵ có hình thể hệt như cự tượng vậy, ngựa tựa như lang sói, hình thể mạnh mẽ, gầm thét hệt như lang hào, toàn thân bao phủ nhục giáp thật dày.
Đây là một loại lang mã có tầng mức không thấp, thường được thuần hóa thành tọa kỵ.
Loại Man Yêu thú tọa kỵ này có thực lực cực mạnh, tốc độ cũng cực nhanh, trong Man Yêu thú cùng tầng mức khó địch nổi tốc độ ấy, nhưng dễ dàng tuần phục, là Man Yêu thú tọa kỵ cực phẩm, người bình thường khó có được thế lực đó.
Trên mười mấy con Man Yêu thú tọa kỵ đều có hai ba người trẻ tuổi dạng chân, trên lưng người nào cũng đeo kiếm dài bquát nạt, khí chất không tầm thường. Từng người cưỡi Man Yêu thú tọa kỵ cao cao tại thượng, mắt nhìn những thân ảnh chật vật hoảng hốt ở bốn phía mà cảm giác ngạo khí, ánh mắt khinh thường.
- Phạch...
Sau lưng vài Man Yêu thú có thân ảnh bị dây mây hoặc là dây dài trói chặc hai tay, tổng cộng là mười một người bị Man Yêu thú kéo ở phía sau, thân người kéo lê trên mặt đất máu thịt bầy nhầy, tóc tai bù xù, huyết chảy ào ào, thê thảm không nỡ nhìn.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao.
Một tiếng hét lớn tiếng từ phía sau Tô Dật truyền ra, một cổ khí tức hung hãn từ sau lưng đánh tới.
Tô Dật vừa mới có chút thất thần, đột nhiên tỉnh hồn lại, thân hình lập tức cấp tốc né qua, một con Man Yêu thú sát bên vai chưa tới một xích gào thét lao đi.
- Grừ...ừ...ừ...
Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, kình phong cường hãn càn quét, cự thạch bốn phía bị đánh bay.
Thân hình Tô Dật nhìn như hung hiểm nhưng vẫn bất động không lắc.
Đây là một con hổ dữ toàn thân tràn ngập xích quang, hình thể nhỏ hơn một chút so với những con Man Yêu thú dạng sói hay ngựa kia, nhưng khí tức trên người lại vô cùng hung hãn, cực kỳ hung mãnh.
Trên lưng hổ dữ là một thân ảnh trẻ tuổi dạng chân, áo đỏ tóc đen, trên lưng lưng đeo một thanh bảo kiếm, quay đầu theo dõi Tô Dật, khuôn mặt tuấn lãng, ước chừng 24, 25 tuổi, thần tình kiệt ngạo, con ngươi mang theo nụ cười hàn ý, nói:
- Tiểu tử, lần này coi như ngươi mạng lớn, lần sau dám cản đường sẽ trở thành thịt vụn dưới chân tọa kỵ ta.
Tiếng cười lạnh rơi xuống, thanh niên kiệt ngạo không để ý tới Tô Dật nữa, hổ dữ gầm thét, hổ vồ một lần ước chừng hơn mười trượng, rất nhanh thì đến gần một đám lang mã tọa kỵ ở phía trước.
- Xoẹt...
Sau lưng hổ dữ cũng có một thân ảnh bị trói chặc hai tay, thân thể ma sát dưới mặt đất, khi thì bị hổ vồ, thân thể hung hăng đụng vào mặt đất và trên đá, cả người máu me đầm đìa, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, vết máu loang lổ, mơ hồ có thể thấy được một thân hình mảnh mai.
Thân thể mảnh mai bị trói chặc phía sau hổ dữ, gương mặt úa vàng dưới mái tóc bù xù, thời khắc này vết máu loang lổ, nhuộm đầy máu tươi, đôi mắt đầy máu tươi khẽ mở, ánh mắt rơi vào Tô Dật, không khỏi đánh giá giây lát, lập tức quy về cứng cỏi và oán hận, cắn răng thừa nhận hết thảy.
- Thứ không biết chết sống, không ngờ lại lớn lối như vậy.
Ở trong ngực Tô Dật, Tô Tiểu Soái khó có thể nhẫn nại, có người cuồng vọng đến như vậy sao, muốn xông ra tính sổ tên thanh niên kia.
- Được rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tô Dật đè Tô Tiểu Soái lại, nơi này còn chưa biết là nơi nào, phía sau lưng còn có Dương Bách Côn Kim Đao tông đuổi giết, vẫn không nên gây chuyện thì tốt hơn.