Chương 989
Ở bên trong rừng rậm, hai lỗ mũi Phệ Linh Hoàng đã bắt đầu bốc khói.
Thân thể nhỏ bé giống như trẻ sơ sinh kia đã không nhịn được mà run lên bần bật vì tức giận, nắm đấm đã siết chặt lại.
- Ngươi, cái con chim thối kia, đợi bản hoàng bắt được ngươi, chắc chắn sẽ nhổ từng sợi lông trên thân ngươi xuống để làm quạt!
Mắt nhìn chú chim nhỏ đang bay nhanh phía trước, Phệ Linh Hoàng không nhịn được mà gào lên, nhanh chóng truy kích.
Gã ta đã vòng quanh trong núi, đuổi theo Tô Tiểu Suất rất lâu, nhưng thủy chung vẫn không thể nào bắt lấy nó. Trái lại còn bị đối phương chọc giận đến mức không hề nhẹ.
- Đường đường là một tên Yêu Hoàng, rõ ràng là chỉ biết khua môi múa mép có bản lĩnh thì trước tiên hãy bắt được ta rồi hãy nói.
Tô Tiểu Suất quay đầu lại, tặng cho Phệ Linh Hoàng một ánh mắt miệt thị, rồi sau đó hai cánh lại nhanh chóng vung vẫy, rất nhanh đã bay về phía xa.
Phệ Linh Hoàng lại bị ánh mắt này của nó chọc cho phát điên lên. Gã mở miệng quát lớn, ngang nhiên đánh ra một đạo băng trùy đáng sợ, nhắm thẳng vào thân Tô Tiểu Suất.
Công kích của Phệ Linh Hoàng có thể công giết linh hồn của người khác, cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà Tô Tiểu Suất chỉ nhẹ nhàng lách mình một cái, dễ dàng tránh thoát, bộ dạng linh hoạt vô cùng.
Điều này càng khiến cho Phệ Linh Hoàng bừng bừng lửa giận, nhưng gã lại không có cách nào bắt lại Tô Tiểu Suất.
Ước chừng khoảng nửa ngày sau, Tô Tiểu Suất vẫn còn đang dắt theo Phệ Linh Hoàng chạy vòng quanh trong rừng. Từ đầu đến cuối nó vẫn luôn chú ý duy trì khoảng cách với chỗ sơn động kia, không gần cũng chẳng quá xa.
Trong quá trình này, thỉnh thoảng Tô Tiểu Suất còn có thể dừng lại, đại chiến với Phệ Linh Hoàng một trận.
Hiện tại, thực lực của nó là Yêu Hư cảnh tầng chính, nó cũng không quá e ngại Phệ Linh Hoàng kia.
Nhưng mà Tô Tiểu Suất lại biết rõ ý định của Tô Dật, vì vậy nó cũng không bày ra toàn bộ thực lực, tránh làm cho Phệ Linh Hoàng sinh nghi, kế đó thì lại cong giò bỏ chạy.
Nếu như không phải như vậy, thì nhất định Tô Tiểu Suất thật rất muốn tranh tài một trận thật sảng khoái với Phệ Linh Hoàng.
- Chim chết, cầu mong cho ngươi sẽ không rơi vào tay của ta!
Phệ Linh Hoàng nghiến chặt răng, chăm chú truy kích.
Đuổi theo lâu như vậy, gã đương nhiên biết rõ, Tô Tiểu Suất là đang cố ý đùa bỡn mình.
Gã đường đường là một vị Yêu Hoàng, vậy mà lại bị một chú chim nhỏ đùa giỡn nhiều lần, chuyện này thật sự khiến gã quá mất mặt.
Khi gã phát hiện tiểu tử nhân loại đã biến mất, thì cũng biết rõ là hắn đã nấp ở một nơi nào đó, trốn đi. Nhưng mà sau mấy phen bị Tô Tiểu Suất công kích, Phệ Linh Hoàng sớm đã bỏ quên mất chuyện này rồi.
Hiện tại, trong lòng gã chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là phải bắt được con chim ti tiện kia, nhổ sạch lông trên thân nó, làm thành một cây quạt.
Phệ Linh Hoàng cũng có chút suy nghĩ không thông. Vì sao một chút chim nhỏ, nhìn qua thì cực kỳ bình thường, nhưng lại có được ánh mắt đặc biệt như thế. Ánh mắt nó nhìn gã, giống như là đang nhìn một sinh vật cấp thấp vậy.
Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho gã cảm thấy khó thở.
- Côn trùng nhỏ, mau đến bắt ta.
Tô Tiểu Suất quay đầu lại, hét lên một tiếng như vậy.
Phệ Linh Hoàng tức giận đến mức đầu óc choáng váng. Bản thể của gã là băng tủy phệ linh trùng, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng có người nào dám gọi gã là côn trùng nhỏ.
Hai người một trước một sau, rất nhanh lại lướt qua trong núi.
Chỉ sau một khắc, Tô Tiểu Suất lại đột nhiên dừng lại, kế đó liền thay đổi phương hướng, bay thẳng về một phương hướng khác.
Đối với chuyện này, Phệ Linh Hoàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, gã chỉ hầm hừ tiếp tục dốc sức đuổi theo.
Nhưng mà sau khi Tô Tiểu Suất vượt qua một ngọn núi bằng, Phệ Linh Hoàng đột nhiên đánh mất tung tích của nó.
Thoáng cảm giác một cái, Phệ Linh Hoàng lại tìm ra được dấu vết mà Tô Tiểu Suất để lại.
Nhưng mà trong lúc gã đang định tiếp tục truy kích thì đột nhiên có một bóng người trực tiếp bay ra, bí mật mang theo quang mang đen trắng đan xen, bay đến trước mặt Phệ Linh Hoàng.
Đó là một người đàn ông trung niên, trên thân mang đậm Yên khí, y đang thản nhiên mỉm cười nhìn Phệ Linh Hoàng.
- Băng tủy phệ linh trùng, nghe nói ngươi đang đi tìm ta?
Người đàn ông kia mở miệng, nhìn thẳng Phệ Linh Hoàng nói.
- Âm Dương Minh Giao, ngươi xuất quan rồi?
Nhìn ngươi vừa đến, Phệ Linh Hoàng cau mày, chợt lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta cũng không rảnh dây dưa với ngươi, tốt nhất là ngươi đừng chọc giận ta.
Hiện tại gã chỉ muốn bắt được Tô Tiểu Suất còn có cả tên tiểu tử nhân loại kia.
Lúc trước đi tìm ÂM Dương Minh Giao chẳng qua là để trút giận mà thôi. Nhưng hiện tại, vẫn còn chưa bắt được hai kẻ tội phạm, Phệ Linh Hoàng làm gì còn tâm tư để để ý đến Âm Dương Minh Hoàng.
Giờ phút này, Phệ Linh Hoàng còn đang âm thầm mắng chửi trong lòng. Không ngờ đến, sau khi Âm Dương Minh Hoàng xuất quan lại chủ động đi tìm gã, hơn nữa lại còn tìm thấy gã nhanh như vậy.
- Ha ha!
Âm Dương Minh Hoàng cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt cười một cái, rồi nói:
- Không phải là ngươi muốn tìm ta đánh một trận sao? Tại sao lại bừng bừng lửa giận như vậy? Chẳng lẽ là bị người ta khi dễ, nên giận đến mức hỏng mất rồi?
Y cười mà như không cười nhìn Phệ Linh Hoàng, trong ánh mắt mang theo sự chế nhạo rõ rệt, không thèm che giấu.
- Âm Dương Minh Giao, ngươi đây là muốn động tay động chân với ta sao?
Âm Dương Minh Hoàng nói những lời kia, đã khiến cho Phệ Linh Hoàng nổi giận, tất cả chỗ đau nhức trên thân gã đều như bị khều trúng, vô cùng khó chịu.
Gã cũng không thể nói với Âm Dương Minh Hoàng rằng, bản thân gã đường đường là một Yêu Hoàng vậy mà lại bị một tiểu tử nhân loại, còn có một chú chim nhỏ chọc giận, điều này lộ ra ngoài, gã làm sao còn mặt mũi để sống tiếp đây?
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, sự thật lại không thể nào thay đổi được, điều này làm cho gã làm sao nói lí lẽ được đây?
Cũng chính vì như vậy mà Phệ Linh Hoàng càng cảm thấy giận dữ hơn, sắc mặt già nua đã bắt đầu có chút đỏ tím lên rồi.
- Tránh ra, bằng không đừng trách bản hoàng không khách khí!
Phệ Linh Hoàng vô cùng táo bạo, mở miệng quát tháo Âm Dương Minh Hoàng. Thực lực của gã vẫn luôn đè ép Âm Dương Minh Hoàng một đầu. Một tiếng hô quát này đương nhiên cũng rất là có lực.
Vừa quát tháo xong, Phệ Linh Hoàng liền trực tiếp quay người rời đi, là muốn tiếp tục đuổi theo Tô Tiểu Suất.
Nhưng Âm Dương Minh Hoàng lại cản gã ta lại, y nói:
- Ngược lại thì ta đây cũng muốn nhìn xem, hôm nay ngươi sẽ không khách khí với ta nhưu thế nào.
Giọng điệu của Âm Dương Minh Giao cũng đã lạnh đi mấy phần, ánh mắt bắn ra hung ý cực rõ, nói với Phệ Linh Hoàng một câu như vậy.
Y vừa nói xong câu, lập tức bật pháp ra một cỗ hào quang đen trắng đan xen, vô cùng hung hãn, thoáng chốc đã quét đến trước người Phệ Linh Hoàng.
- Ngươi dám ra tay với ta?
Phệ Linh Hoàng nổi giận, hung hăng trừng mắt với Âm Dương Minh Giao, cánh ta nhỏ bé cũng lập tức vung lên.
“Xoẹt...
Chỉ trong chốc lát, một cỗ hàn băng khí tức kinh khủng đã tràn lan ra, cả phiến khư vực này giống như rơi vào mùa đông giá rét. Cái rét lạnh thấu xương, thẩm thấu vào đến linh hồn, làm cho người ta vô thức run rẩy.
- Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?
Âm Dương Minh Hoàng cười lạnh, một quyền tựa như giao long xuất động, hung mãnh đánh đến chỗ Phệ Linh Hoàng.
Trên một quyền kia, có hào quang hai màu trắng đen lưu chuyển, âm khí chi khí bắn ra, những nó lướt qua, hư không đều bị nện cho ù ù chấn động.
Mà vào lúc này, trong tay Phệ Linh Hoàng cũng đang siết chặt một cây băng thương, một nhát đâm thẳng vào một quyền của Âm Dương Minh Hoàng.
Đột nhiên hai bên đụng nhau, lực lượng khủng bố lập tức bộc phát, nhấc lên một mảnh năng lượng phong bạo cuồng mãnh, khuếch tán khắp núi rừng.
“Xùy xùy xùy...
Một gốc đại thụ trực tiếp bị cỗ năng lượng kia nghiền nát, hóa thành bột mịn. Từng khối núi đá nổ bể ra, một bóng người cũng lập tức lảo đảo lùi lại mấy bước.
- Yêu Hoàng cảnh cấp năm, làm sao có thể...
Phệ Linh Hoàng liên tiếp lùi lại phía sau hơn trăm trượng, lúc này mới có thể miễn cưỡng ổn định lại thân hình. Khóe miệng còn tràn ra một tia máu tươi, băng thương trong tay cũng đã gãy nát, vỡ vụn rồi.
Gã khiếp sợ nhìn Âm Dương Minh Hoàng phía đối diện, giống như là gặp phải quỷ vậy, trong nội tâm chợt xuất hiện sóng to cuồn cuồn ngập trời.
Đối phương tuy bị một kích của gã đâm trúng, nhưng thân thể vẫn nguy nga đứng vững, hầu như không hề dịch chuyển.