← Quay lại trang sách

Chương 990

Tại thời khắc này, có thể nói là Phệ Linh Hoàng đã kinh hãi đến cực điểm.

Gã và Âm Dương Minh Hoàng vốn là người quen cũ, từ rất nhiều năm trước, và cho đến hiện tại thì thực lực của đối phương vẫn luôn kém hơn gã một bậc, vĩnh viễn khó có thể mà đuổi theo kịp.

Hiện tại, tu vi của Phệ Linh Hoàng là Yêu Hoàng cảnh tầng bốn. Trong ấn tượng của gã, Âu Dương Minh Hoàng nên phải là Yêu Hoàng cảnh tầng ba mới đúng.

Cho dù đối phương vừa mới xuất quan, đột phá thành công thì cũng không thể thoáng cái đã đạt đến Yêu Hoàng cảnh tầng năm được.

Hơn nữa, cái tầng năm này cũng không phải là tầng năm bình thường mà là tầng năm đỉnh phong, chỉ còn cách Yêu Hoàng cảnh tầng sáu một bước nhỏ nữa thôi.

Chuyện này hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Phệ Linh Hoàng. Dù cho thế nào đi nữa thì gã cũng không thể tin được, thực lực của Âm Dương Minh Hoàng lại cường đại đến độ này rồi.

- Làm sao có thể? Ngươi tại sao lại có thể mạnh đến như vậy rồi?

Phệ Linh Hoàng âm thầm than thở một câu, cả người gần như là đứng đần ra một chỗ.

Theo loại tình huống này thì gã còn thua kém rất nhiều, không xứng làm đối thủ của đối phương, dù cho tiếp tục đấu thì cũng chỉ có thể ăn một vố thiệt thòi lớn.

- Nếu như ngươi thức thủ chịu trói, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân.

Âm Dương Minh Hoàng cười cười, nói một câu như vậy.

Cùng lúc đó, khí tức toàn thân hắn lại lần nữa mãnh liệt, giống như là sóng lớn ngập trời, cuồn cuộn mà động. Hào quang hai mắt đen trắng trộn lẫn khuynh tiết bát phương.

- Ngươi muốn đối phó với ta?

Lửa giận trong lòng Phệ Linh Hoàng lại dấy lên, gã cảm thấy rất ngoài ý muốn, Âm Dương Minh Hoàng vậy mà lại muốn đối phó với hắn.

Tuy lúc trước là bản thân gã tìm đến để gây phiền toái. Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tử chiến một trận. Mặc dù giữa bọn họ có nhiều ân oán, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ ngươi sống ta chết.

Vì vậy, sau khi nghe Âm Dương Minh Hoàng nói như vậy, Phệ Linh Hoàng cũng không muốn sinh khí.

Gã chưa bao giờ cảm thấy bất đắc dĩ như thế này, một cảm giác biệt khuất vô tận lập tức xông lên đầu.

Vốn dĩ muốn đuổi giết một nhân loại và một chút chim nhỏ, rõ ràng là tu vi của gã hoàn toàn cách biệt đối phương vậy mà hết lần này đến lần khác lại không thể bắt được bọn hắn.

Đến lúc này, Âm Dương Minh Hoàng lại đột nhiên nhảy ra ngoài, bộc phát ra tu vi tuyệt cường, làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.

Càng quan trọng hơn chính là, Âm Dương Minh Hoàng xuất hiện ở chỗ này chính là để đối phó với gã.

Phệ Linh Hoàng nghĩ mãi mà không rõ, giữa mình và đối phương chỉ có một vài ân oán không lớn không nhỏ, hoàn toàn không có lý gì đi đến một bước này mới phải.

- Phệ Linh Hoàng, thông minh mà nói thì cũng đừng có ương ngạnh mà chống lại nữa.

Âm Dương Minh Hoàng há miệng, rống lớn một câu như vậy, rồi lập tức tung thân bay lên trời. Hai chân đạp bước trong hư không, làm cho hư không rung rung chấn động mạnh.

Tu vi Yêu Hoàng cảnh tầng năm đỉnh phong hoàn toàn triển lộ, quang mang hai màu trắng đen hóa thành hai tấm lụa hung hãn lao ra, quấn đến chỗ Phệ Linh Hoàng.

Âm Dương Minh Hoàng cũng không có ý định chậm trễ hơn nữa, chủ nhân vẫn còn đang chờ đấy. Phệ Linh Hoàng này không biết phân biệt tốt xấu, dám lấn lên đầu chủ nhân nhà y, thế tất phải cho gã ta ăn một trận đòn thật no.

- Âm Dương Minh Giao, thật sự nghĩ bản hoàng sợ ngươi hay sao?

Phệ Linh Hoàng cũng nổi giận rồi. Mắt thấy Âm Dương Minh Hoàng đánh giết đến chỗ mình, gã cũng không hề do dự nữa, lần nữa xuất thủ.

Thoáng cái, giữa hai người đã bộc phát một trận đại chiến dữ dội.

Hai người đều có tu vi Yêu Hoàng cảnh, cường hãn vô vùng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo uy thế lớn lao.

Trong lúc bọn hắn giao thủ, một cỗ năng lượng trùng kích dời núi lấp biển tràn ra, quét sạch thiên địa, tàn phá khắp nơi.

Hàn băng chi khí giao thoa với hắc bạch hào quang, cả hai mãnh liệt đụng độ nhau. Cả phiến núi rừng quanh đó đều chao đảo, hóa thành bụi phấn. Một vài ngọn núi nhỏ cũng đã bị san thành đất bằng.

Không thể không thừa nhận Phệ Linh Hoàng rất cường đại, nhưng đáng tiếc, tu vi của Âm Dương Minh Hoàng lại mạnh hơn gã.

Hai người vừa giao thủ không lâu thì lập tức nghe thấy một tiếng “phanh chói tai. Âm Dương Minh Hoàng tung chưởng, đánh lên lồng ngực Phệ Linh Hoàng, một kích kia vô cùng mạnh mẽ.

Thân thể nhỏ bé như trẻ sơ kinh kia lập tức bắn ngược về phía sau. Chỉ trong chớp mắt đã đè nát một ngoạn núi nhỏ, phát ra một tiếng “oanh vô cùng vang dội.

“Phốc...

Dáng người của Phệ Linh Hoàng thoáng dừng lại, gã há miệng nôn ra một búng máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Một kích vừa rồi, Âm Dương Minh Hoàng thật sự là không hề hạ thủ lưu tình, điều này làm cho Phệ Linh Hoàng đánh hơi được mùi vị của cái chết.

- Âm Dương Minh Giao, chuyện hôm nay bản hoàng sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó nhất định sẽ tìm ngươi đòi lại cả chì lẫn chài.

Trong con ngươi già nua của Phệ Linh Hoàng là một mảnh âm trầm. Gã nhìn Âm Dương Minh Hoàng, nói một câu như vậy.

Rốt cuộc gã cũng đã tình tĩnh lại, biết rõ tình thế hôm nay đã không còn do gã quyết định nữa rồi.

Nếu như tiếp tục tái chiến, chỉ sợ đến cuối cùng sẽ phải ăn rất nhiều thua thiệt.

Vì vậy, gã liền sinh ra ý định rút lui, không muốn tiếp tục dây dưa với Âm Dương Minh Hoàng nữa.

Trong lòng Phệ Linh Hoàng âm thầm tính toán, đánh thì không đánh thắng Âm Dương Minh Hoàng. Nhưng mà gã muốn rời đi thì có lẽ đối phương sẽ không thể nào giữ được.

- Hừ!

Lại tiếp tục phát ra một tiếng hừ lạnh, thân thể của Phệ Linh Hoàng đột nhiên nhảy dựng lên giữa không trung, chuẩn bị rời đi.

Âm Dương Minh Hoàng không nói không rằng, cũng không ra tay ngăn cản, chỉ là cười lạnh nhìn Phệ Linh Hoàng bày ra động tác, ánh mắt giống như đang nhìn một con tôm cái tép vậy.

Ngay trong nháy mắt tiếp theo, một mảnh thanh quang lăng không sinh ra, từ trên không trung phủ xuống, giống như thiên la địa võng, bao trùm lấy.

Phệ Linh Hoàng đang muốn chạy trốn, cả người đột nhiên bị màn thanh quang kia mạnh mẽ đánh rơi xuống, một lần nữa trở về vị trí đối diện với Âm Dương Minh Hoàng.

- Là kẻ nào ra tay đánh lén.

Phệ Linh Hoàng bắt đầu thấy hoảng sợ rồi. Gã vội vàng ổn định lại thân hình, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Rốt cuộc, gã cũng nhìn thấy một người đàn ông to lớn đang chậm rãi hiện thân, bước từng bước một tiến về phía gã.

- Ai cho phép ngươi rời đi vậy?

Người đến chính là Thanh Hoàng, y nhếch mép cười khẽ, hỏi Phệ Linh Hoàng một câu như vậy.

Y sớm đã nấp ở một bên để chờ đợi, chính là đề phòng trương hợp Phệ Linh Hoàng bỏ trốn.

- Lại là một thú hoàng, Yêu Hoàng cảnh tầng năm đỉnh phong.

Mắt nhìn bóng người vừa xuất hiện, sắc mặt của Phệ Linh Hoàng đã khó coi đến cực điểm. Mà nội tâm cũng giống như bị một tảng đá lớn đè nặng.

Sau khi người này xuất hiện, liền trao đổi ánh mắt với Âm Dương Minh Hoàng, cho thấy bọn hắn là cùng một phe. Điều này làm cho Phệ Linh Hoàng cảm thấy cực kỳ không ổn.

Xem ra Âm Dương Minh Hoàng là có sự chuẩn bị mà đến, còn dẫn theo viện quân. Hôm nay thật sự là muốn tru sát gã ở chỗ này sao?

- Phệ Linh Hoàng, đã nói với ngươi rồi, cho ngươi thúc thủ chịu trói, hà tất phải chịu nỗi đau da thịt này?

Âm Dương Minh Hoàng cười cười lại mở miệng nói một câu.

- Rốt cuộc thì các ngươi muốn như thế nào?

Ánh mắt của Phệ Linh Hoàng hết sức âm trầm, lạnh lùng hỏi.

Đứng trước mặt hai vị Yêu Hoàng tầng năm đỉnh phong, gã căn bản là không có cơ hội để đào thoát.

Hôm nay, ngay lúc này đây, xem như là đại bại rồi.

Nhưng mà, tính tình của Phệ Linh Hoàng vốn ngạo nghễ, dù biết là sắp phải chết, nhưng gã tuyệt đối sẽ không khuất phục Âm Dương Minh Hoàng.

Gã chỉ muốn biết một vấn đề duy nhất, đó là rốt cuộc Âm Dương Minh Hoàng muốn làm cái gì? Vậy mà lại tốn công tốn sức liên thủ với người khác để đối phó với gã.

- Cũng không phải là ta muốn thế nào, chỉ là Phệ Linh Hoàng ngươi có lá gan quá lớn, ngay cả chủ nhân nhà ta cũng dám động vào.

Âm Dương Minh Hoàng cười cười, lạnh giọng trả lời gã.

- Chủ nhân?

Phệ Linh Hoàng nghe vậy thì rất hoài nghi. Trên gương mặt già nua lập tức phủ lên sự kinh ngạc tột độ. Từ lúc nào mà Âm Dương Minh Hoàng lại có chủ nhân rồi?

Nhưng mà không đợi cho gã kịp hỏi kỹ càng thì đã nghe Thanh Hoàng mở miệng nói:

- Kim lân liệt thiên cung của chủ nhân chúng ta đang ở trên thân ngươi phải không? Tự ngươi giao nó ra đây hay là để ta ra tay đến lấy?

Trong giọng nói của y mang theo lãnh ý lạnh thấu xương. Quang mang màu xanh nồng đậm không ngừng lượn lờ quanh người y, chấn ra khí phách bá đạo, bộ dạng giống như chỉ cần nghe một câu không hợp sẽ lập tức ra tay.