Chương 991
Kim Lân Liệt thiên cung của chủ nhân các ngươi?
Sau khi nghe thấy Thanh Hoàng nói như vậy, Phệ Linh Hoàng lập tức giật nãy. Sau một hồi mới kịp phản ứng, chợt ngây người nói:
- Chủ nhân của các ngươi chính là tên tiểu tử nhân loại kia?
Phệ Linh Hoàng khiếp sợ tột độ đấy. Gã làm sao cũng không thể hiểu được chủ nhân trong miệng của hai người kia lại chính là tên tiểu tử nhân loại kia.
Người đàn ông vừa lên tiếng thì Phệ Linh Hoàng không biết, nhưng gã lại biết rõ Âm Dương Minh Giao. Từ lúc nào, Âm Dương Minh Giao lại đi nhận một tên nhân loại làm chủ nhân.
Hơn nữa, vị chủ nhân này còn là một tên tiểu tử nhân loại vừa mới đặt chân vào nguyên hư cảnh.
Giống như là để xác minh suy đoán của Phệ Linh Hoàng, trong lúc gã ta còn đang khiếp sợ thì hai người Tô Dật và Tô Tiểu Suất liền hiện thân từ một góc tối, bay lên không trung, từ phía xa nhìn Phệ Linh Hoàng.
- Phệ Linh Hoàng, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Tô Dật đưa mắt nhìn Phệ Linh Hoàng, cười cười, mở miệng nói.
Hắn thế nhưng đã sớm nghĩ đến một ngày như vậy rồi. Lúc trước, khi giao kim lân liệt thiên cung cho Phệ Linh Hoàng, hắn đã lập tức nghĩ đến chuyện đi tìm đối phương, buộc gã ta phải trả lại vật.
- Ngươi, cái lão trùng tử này không phải là cứ muốn đuổi theo ta sao? Còn tuyên bố là muốn nhổ sạch lông chim của ta?
Tô Tiểu Suất đứng trên đầu vai của Tô Dật, bộ dạng vô cùng hung hăng, lửa giận khó mình. Vì để cầm chân tên Phệ Linh Hoàng này, nó đã bị đối phương đuổi vòng vòng hồi lâu.
- Không ngờ được, cái ngươi lại là một phe! Xem ra, cái tên nhân loại ngươi bất ngờ xuất hiện tại hang ổ của Âm Dương Minh Giao chính là để tính toán ta nhỉ?
Đến tận lúc này, rốt cuộc Phệ Linh Hoàng cũng biết rõ, bản thân gã đã bị tiểu tử nhân loại kia lừa một vố thật đau.
Tiểu tử kia cùng với chú chim nhỏ kia mang theo gã chạy vòng vòng trong núi gần hai ngày, chắc hẳn là muốn chờ đợi hai vị Yêu Hoàng cảnh Âm Dương Minh Giao này xuất quan. Sau đó sẽ trực tiếp đối phó với gã, để đòi lại kim lân liệt thiên cung.
- Những chuyện khác thì chưa nói đến, chỉ là có một vài thứ của ta đã cho ngươi mượn dùng tạm, thuận tiện ta thu về cả gốc lẫn lãi thôi.
Tô Dật vừa cười vừa nói.
Phệ Linh Hoàng không để ý đến hắn, trái lại thì đưa mắt nhìn hai người Âm Dương Minh Hoàng và Thanh Hoàng, tức giận nói:
- Các ngươi thân là Yêu tộc chi hoàng, vậy mà lại cam nguyện để cho một tên nhân loại tùy ý sai bảo, đây thật sự là sự sỉ nhục đối với Yêu tộc ta.
Từ trước đến nay, Yêu tộc và Nhân tộc vốn không hòa thuận, Yêu tộc cường đại không thể nào tiếp nhận nhân loại làm chủ.
Hoặc là, là bị một lực lượng cường đại bức hiếp, bị buộc phải quy hàng.
Mà thiếu niên nhân loại trước mắt này, chỉ mới mười mấy tuổi, tu vi cũng chỉ có nguyên hư cảnh tầng một. Phệ Linh Hoàng gã tùy ý tát một cái, cũng lập tức biến hắn thành đóng bùn nhão. Vậy mà lại trở thành chủ nhân của hai vị Yêu Hoàng cường đại, thật sự là chuyện vô cùng buồn cười.
Đều là Yêu tộc, Phệ Linh Hoàng cảm thấy mình cũng phải chịu một sự sỉ nhục cực lớn.
- Đợi lát nữa xem ngươi còn có thể ương ngạnh được như vậy hay không.
Âm Dương Minh Hoàng có chút mất hứng. Nếu như không nhờ có chủ nhân thì căn bản là y đã không có khả năng cường đại nhanh như vậy. Tại thời điểm này, gặp được Phệ Linh Hoàng, nhất định là sẽ bị đối phương ức hiếp đủ đường.
Nếu nói với Phệ Linh Hoàng biết sau khi gặp được vị chủ nhân Tô Dật này, y đã nhận được đủ loại chủ tốt gì, khẳng định là gã ta sẽ hấp tấp mà cúi đầu xin Tô Dật thu nhận.
- Phệ Linh Hoàng giữa chúng ta còn có một vài chuyện chưa tính toán xong, trước tiên ngươi mau giao Kim Lân liệt thiên cung ra đây đi!
Tô Dật đưa mắt nhìn Phệ Linh Hoàng, mở miệng nói như vậy.
Phệ Linh Hoàng này đã như cá trong chậu, không có điều gì bất ngờ xảy ra thì không thể nào chạy thoát được. Vì vậy Tô Dật cũng không nóng nảy, chậm rãi hàn huyên với gã vài câu.
- Hừ, kim lân liệt thiên cung đã rơi vào tay bản hoàng, thế tất sẽ không có giao ra lại. Có bản lĩnh thì các ngươi đến mà lấy.
Phệ Linh Hoàng hừ lạnh, giọng nói vô cùng sắc bén vang lên bên tai mọi người, gã nói:
- Hai tên thú hoàng thì sao, các ngươi nếu muốn đối phó với bản hoàng thì phải trả một cái giá thật đắt.
Gã thật sự là biệt khuất đến tình trạng không thể nào nhịn được nữa rồi, có một loại tư thế muốn phải liều mạng.
Như vậy cũng hoàn toàn đúng thôi. Nếu như Phệ Linh Hoàng quyết dốc sức liều mạng, hai người Âm Dương Minh Hoàng và Thanh Hoàng chắc chắn đều sẽ gặp nạn. Thậm chí, gã còn có thể tự bạo yêu đan để cho hai người bọn hắn không chết thì cũng phải mất một tầng da.
- Quả thật là rất kiên cường.
Giọng điệu của Tô Dật cũng đã lạnh dần đi.
- Chủ nhân, chúng ta cũng không cần phải nhiều lời với hắn, trực tiếp thu thập rồi hãy nói.
Ánh mắt của Thanh Hoàng cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Phệ Linh Hoàng nói.
Tô Dật im ắng khẽ gật đầu, rồi sau đó, chỉ thấy hai người Âm Dương Minh Hoàng và Thanh Hoàng lập tức phát động tấn công, cả hai đều phi thân lao về phía Phệ Linh Hoàng.
Lập tức, cả ba vị Yêu Hoàng đại chiến với nhau.
Một cỗ lực lượng cuồng bạo đáng sợ xông mạnh khắp bốn phía, quét ngang một mảnh núi rằng, hào quang sáng chói, thú uy động trời.
Uy năng kinh khủng bộc phát, cây cối và mấy ngọn núi nhỏ chung quanh đều giống như đậu hũ, dễ dàng bị quấy cho nát bấy, hóa thành mảnh vụn, rồi tiêu tán mất.
- Rống rống...
Thỉnh thoảng lại có tiếng thú gầm cực lớn, truyền ra từ miệng của ba người bọn hắn, khiến hư không ầm ầm chấn động.
Khí tức Yêu Hoàng cảnh khuếch tán, chung quanh, vô số yêu thú nghe thấy, nếu không phải là hốt hoảng, bắt đầu bỏ chạy thục mạng thì cũng chính là âm thầm rút lui, không dám ở lại gần đó.
- Giết!
Phệ Linh Hoàng há miệng, hét ra một tiếng như vậy. Gã ta không ngừng đánh ra hàn băng chi khí, giống như là muốn đóng băng linh hồn của tất cả mọi người, tràn đầy khí tức hủy diệt.
Hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng liên thủ lại, căn bản là gã ta không có cơ hội trốn. Hơn nữa, tu vi của đối phương lại rất cường đại, một mực áp chế gã, làm cho Phệ Linh Hoàng hoàn toàn bị đè ép, trấn áp.
Nếu như không phải là Tô Dật đã dặn dò là không được lấy tính mạng của gã, thì sợ là chưa đến một lúc, Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đã có thể trực tiếp đánh chết gã rồi.
- Muốn để bản hoàng khuất phục, các ngươi cũng xứng sao?
Giọng nói cao ngạo, lạnh lùng của Phệ Linh Hoàng vang lên giữa không trung, mang theo mấy phần ngang nhiên.
- Không xong, hắn muốn tự bạo yêu đan!
Âm Dương Minh Hoàng lập tức kinh hãi nói.
Y và Phệ Linh Hoàng chính là chỗ quen biết cũ, ý biết rõ tính tình của đối phương, là cực kỳ cao ngạo đấy.
Chính bởi vì cao ngạo như thế, nên lúc trước, cho dù đã bị Tô Dật tính toán, nhưng gã vẫn khinh thường nhiều lời giải thích vơi snguowif của Kim Đao tông.
Cũng chính vì cao ngạo như vậy, nên lúc đối mặt với Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng, gã ta mới tuyệt đối không muốn đầu hàng, chỉ vì hai người này đã tiếp nhận một nhân loại làm chủ.
- Nhanh, áp chế hắn!
Tô Dật cũng rất khẩn trương, lập tức hét lớn một tiếng. Hỗn nguyên chí tôn công trong cơ thể cũng ầm ầm vận chuyển.
Một cỗ uy áp đáng sợ, tràn ngập khắp cửu thiên, khiến cho trời đất đều chấn động, bất chợt lao đến chỗ Phệ Linh Hoàng.
Mà đứng bên cạnh nó, Tô Tiểu Suất cũng có hành động. Chỉ thấy trong đôi đồng tử của nó bắn ra ánh lửa đỏ thẫm. Nó liếc mắt nhìn qua, vòm trời đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Bên trong tia quang mang này, mang theo sự áp chế huyết mạch, chỉ trong nháy mắt đã trói buộc lên thân Phệ Linh Hoàng.
Tô Dật không muốn để Phệ Linh Hoàng này tự bạo, lý do thứ nhất là bởi vì hắn lo lắng cho sự an toàn của Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng. Lý do thứ hai là vì Phệ Linh Hoàng là một nhân vật rất cường đại, nếu như có thể thu phục gã ta, vậy thì tương lai gã ta sẽ là một trợ lực lớn cho Bá Vương tông.
Lý do cuối cùng chính là, Kim lân liệt thiên cung của hắn vẫn còn nằm trên thân đối phương, chưa đòi lại được.
- A...
Phệ Linh Hoàng há miệng, bật thốt ra một tiếng kinh hãi. Động tác tự bạo Yêu đan cũng đột nhiên đình chỉ.
Thú hồn của gã ta đang bị hai loại lực lượng bất đồng, nhưng đều bá đạo vô biên trấn áp. Làm cho cơ thể Phệ Linh Hoàng không ngừng run rẩy, gần như là muốn nằm rạp xuống đất.
Mà trong một chớp mắt này, hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng vậy mà đã lách mình chạy đến gần gã. Một mảnh phù văn trải rộng ra, thoáng cái đã bao trùm Phệ Linh Hoàng thành một quang kén.
Đợi đến khi hào quang chậm rãi biến mất, thì Phệ Linh Hoàng cũng đã bị hoàn toàn trấn áp.