Chương 994
Lần này đã thăm dò được tin tức và Thất Tinh Kiếm tông, xem như là Tô Dật đã đạt được mục đích.
Lại nói tiếp, Thất Tinh Kiếm tông này chỉ là một nhà thế lực bậc ba, nhưng trình độ đã rất rất gần với thế lực bậc hai, thực lực bất phàm.
Nói một cách khác, Thất Tinh kiếm tông nhất định là mạnh hơn Bá Vương tông quá nhiều.
Nhưng mà xét về phương diện cấp độ Hoàng cấp, Tô Dật cảm thấy Bá Vương Tôn cũng không hề kém hơn bọn hắn.
- Chúng ta trở về.
Tô Dật cùng ba người còn lại tiếp tục rời đi, bọn hắn cũng không có ý định ở lại trong khu rừng này quá lâu.
Hiện tại, Thất Tinh Kiếm tông đã rảo tin khắp thế giới, truy nã bọn hắn đấy, làm không tốt, thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện.
Ngoài ra, giữa hắn với Kim Đao tông, Thanh Minh tông cũng có chút ân oán, mà đám người kia cũng đều dẫn theo đệ tử hậu bối đi rèn luyện ở chỗ này.
Còn cả những tên tán tu biết rõ về chuyện giải thưởng kia, một khi nắm được tin tức, nhất định sẽ dẫn người vây công, nếu là vậy thì sẽ là bất lợi đối với hắn.
Lại nói tiếp, hai mươi vạn nhị tinh nguyên thạch cũng đã là một số lượng không nhỏ rồi, nhất định có thể làm cho nhiều người đỏ mắt, rất có khả năng sẽ bí quá mà hóa liều.
Đám người Tô Dật cũng không hề chậm trễ, bọn hắn thật sự không muốn ở lại chỗ này, trêu chọc thị phi.
Hắn đưa Tô Tiểu Suất cất trong ngực áo của mình, sau đó cùng Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng toàn lực rời đi, tận lực né tránh những chỗ có người, không muốn gây ra thêm phiền toái.
Cũng ngay trong lúc bọn hắn đang chạy đi thì ở một chỗ khác, cũng trong khu rừng rậm này, có mấy bóng người đang vây lại một chỗ, bao vây một vị lão giả khoác áo bào vàng ở chính giữa.
- Hoàng trưởng lão, vì sao nhìn thấy bổn tông chủ, ngươi lại bỏ chậy?
Nếu như Tô Dật có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra một vài người. Bọn hắn không phải ai khác ngoài tông chủ Kim Đao tông... Dương Bách Côn, còn có một tên cường giả Nguyên hoàng cảnh tên là Ngụy Nhất Đao nữa.
Đám người còn lại, có một vị là Nguyên Hoàng cảnh tầng hai, còn lại thì đều là nguyên hư cảnh.
Về phần lão giả khoác áo bào vàng bị vây ở chính giữa thì dĩ nhiên là Hoàng Kiện, đã trở thành hộ pháp đầu tiên của Bá Vương tông.
- Hóa ra là tông chủ, lúc trước Hoàng Kiện không thấy rõ, xin tông chủ chớ trách tội!
Hoàng Kiện vô cùng lúng túng, chỉ qua loa đáp lại một câu, thực tế trong nội tâm đã bắt đầu khẩn trương lên rồi.
Hai người trước, tông chủ của lão và Tô Tiểu Suất, hai người ra ngoài dẫn dụ Phệ Linh Hoàng rời đi, Hoàng Kiện có chút đứng ngồi không yên nên đã lập tức đuổi theo, muốn trước tiên thăm dò tình hình.
Vạn nhất xảy ra biến cố gì thì lão cũng có thể đúng lúc ra tay, tương trợ một chút.
Nhưng mà lúc ấy lão cũng không kịp đắn đo, tốc độ của Phệ Linh Hoàng và Tô Tiểu Suất không phải là lão muốn đuổi thì có thể đuổi kịp.
Lúc mới bắt đầu, lão còn có thể miễn cưỡng lần theo một ít dấu vết, tìm ra được phương hướng mà ba người Tô Dật chạy đi.
Nhưng mà càng về sau, dấu vết hoàn toàn mất hút.
Cũng vì vậy mà Hoàng Kiện đành phải bất đắc dĩ tìm kiếm bốn phía, muốn tìm được tung tích của tông chủ.
Lão biết rõ, hiện tại, không phải là lúc thích hợp để lão lộ diện, vậy nên trong lúc hành tẩu khắp núi rằng đã tận lực thu liễm khí tức quanh thân, hơn nữa còn né tránh người đi đường, chính là không muốn để người của Kim Đao tông nhận ra.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, vậy mà vào đúng hôm nay, đám người Dương Bách Côn, Ngụy Nhất Đao lại vừa vặn chặn lão lại.
Ngay lúc này đây, bên trong nội tâm của Hoàng Kiện đang cực kỳ khẩn trương. Bản thân lão mang theo Dương Xuyên ra ngoài rèn luyện, nhưng cuối cùng tên kia lại chết trong tay tông chủ, theo lý mà nói, lão không cách nào giải thích rõ với Dương Bách Côn.
Cũng không thể nói là “thằng con trai ngu ngốc của ngươi tự tìm đường chết, thiếu chút nữa còn làm liên lụy đến ta nhỉ?
Dương Bách Côn chắc chắn sẽ không thèm nghe lão nói đạo lý đâu.
Quan trọng nhất là Hoàng Kiện không dám cứng rắn đối chọi với Kim Đao tông. Lão vừa mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh tầng một, làm sao có thể là đối thủ của Kim Đao tông.
Dương Bách Côn là nguyên hoàng cảnh tầng năm, Ngụy Nhất Đao là nguyên hoàng cảnh tầng ba, ngoài ra còn có hai vị nguyên hoàng cảnh khác nữa. Hiện tại tâm tình của Hoàng Kiện rõ ràng là rất không ổn, lão không biết phải bắt đầu từ đâu nữa rồi.
- Hoàng trưởng lao, bổn tông chủ mời ngươi vào Kim Đao tông làm trưởng lão, cho ngươi bảo vệ cho con trai ta... Dương Xuyên. Nhưng mà vì cớ gì nó phải chịu khổ tử kiếp, còn ngươi vẫn còn bình yên vô sự? Việc này, dù như thế nào đi nữa thì Hoàng trưởng lão cũng phải cho ta một lời giải thích hợp lý nhỉ?
Dương Bách Côn mắt nhìn Hoàng Kiện chằm chằm, giọng điệu rét lạnh. Hai con ngươi giống như dao găm, dán chặt lên mặt Hoàng Kiện, thu hết từng biểu cảm nho nhỏ trên gương mặt già nua kia vào trong mắt, muốn tìm ra một chút manh mối gì đó.
Gã cũng không biết tình huống cụ thể lúc chết của Dương Xuyên. Nhưng mà lúc ấy, ở hiện trường chỉ có thi thể của Dương Xuyên và một đám đệ tử của Kim Đao tông, còn trưởng lão của bọn họ, Hoàng Kiện thì lại sống không gặp người, chết không thấy xác.
Không hề nghĩ đến, ngày hôm nay, bọn họ vậy mà lại gặp được Hoàng trưởng lão. Điều này làm cho Dương Bách Côn chợt vô thức cảm thấy tình huống có nhiều điều bất ổn.
- Tông chủ bớt giận!
Hoàng Kiện vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn chắp tay nói:
- Ngày đó ta mang theo Thiếu tông chủ rèn luyện bất ngờ bị một vị Yêu thú Yêu Hư cảnh tầng bảy tập kích. Vì để tránh cho thiếu tông chủ bị thương tổn ta đã một mình dẫn dụ Yêu thú rời đi. Mà lúc ta quay trở lại tìm thiếu tông chủ thì lại không thấy bọn họ đâu nữa.
Hoàng Kiện là đang nói dối, trong lòng lão hiện tại cũng đang không ngừng gào thét.
Lão biết rõ, những lời dối trá này căn bản chỉ lừa gạt được Dương Bách Côn một khắc hai khắc mà thôi.
Nếu như tông chủ dẫn theo Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đi ngang chỗ này thì tốt quá rồi. Hoàng Kiện lão cũng có đủ lực lượng để đối mặt với đám người Kim Đao tông.
- Phải không?
Sau khi nghe Hoàng Kiện nói vậy, Dương Bách Côn lập tức nở nụ cười, giọng nói bình tĩnh, vang lên:
- Hoàng trưởng lão còn muốn lừa gạt ta đến lúc nào? Vốn dĩ ta trong lòng ta còn có một vài điểm nghi ngờ ngươi, nhưng cũng chưa bao giờ chính thức đề phòng. Nhưng mà hiện tại xem ra, trong cái chết của con trai ta, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.
Nói xong lời cuối cùng, Dương Bách Xuyên cơ hồ là cắn chặt răng, bộ dạng oán hận không thôi.
Gã không thể không hoài nghi, từ biểu hiện của Hoàng Kiện đã đủ để nói rõ vài vấn đề rồi.
Rốt cuộc, Dương Bách Xuyên cũng siết chặt thanh đại đao trong tay, ở bên trong kim quang sáng chói lưu chuyển có thể nghe thấy tiếng sấm nổ mạnh phát ra từ thân đao. Đồng thời còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thú rống hung hãn, làm cho tâm thần mọi người đều run rẩy.
Nhìn thoáng qua thanh đao trong tay Dương Bách Côn, Hoàng Kiện không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng. Lão biết rõ sự lợi hại của thanh đao kia, nó được xưng tụng là một vũ khí vô cùng bá đạo và đáng sợ.
- Hoàng trưởng lão, vì sao ngươi không nói?
Dương Bách Côn sải bước đi tới, từng bước một tiến về phía Hoàng Kiện, bức bách lão.
Nguyên khí trong cơ thể gã điên cuồng vận chuyển, tu vi nguyên hoàng cảnh tầng năm bộc phát ra, làm cho cả phiến không gian đều bị phong bế. Hoàng Kiện đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy như bị núi lớn đè nặng, khó có thể giãy giụa.
Hoàng Kiện biết rõ, Dương Bách Côn sẽ không tin lời nói của minh, nhất định là gã sẽ ra tay.
Xem ra, chuyện hôm nay đã không cách nào bỏ qua được rồi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Kiện cũng dứt khoát đưa ra quyết định, hiên ngang không e ngại điều gì nữa.
- Tuy thực lực của Hoàng Kiện ta chưa đủ, nhưng làm người cũng không thể thẹn với lương tâm. Nếu nhu ta đã đồng ý với ngươi, làm trưởng lão của Kim Đao tông, bảo vệ cho Dương Xuyên trong quá trình rèn luyện, vậy thì ta sẽ cố gắng làm tròn chức trách. Chỉ là Dương Xuyên con trai ngươi không biết sống chết, không nghe lời khuyến cáo của ta, coi trời bằng vung, hết lần này đến lần khác lại đi trêu chọc người không nên trêu chọc. Trời tạo nghiệp chướng, nhưng vẫn cố ý làm trái, tự gây nghiệt ắt không thể sống. Hắn dù có chết cũng chưa hết tội.
Hoàng Kiện điều chỉnh lại nét mặt, nhìn thẳng vào Dương Bách Xuyên, giọng điệu cũng cường ngạnh lên:
- Dương Bách Côn ngươi đã đồng ý với ta, sẽ giúp ta tấn chức Nguyên Hoàng cảnh, điều này không phải giả, nhưng dù sao cũng chưa thực hiện. Quan trọng nhất chính là, ta tuyệt đối sẽ không vì chừng đó chỗ tốt mà nguyện ý chôn chung một hố với thằng con trai không biết trời cao đất rộng kia của ngươi.