Chương 995
Giọng nói của Hoàng Kiện ngân vang lại hữu lực, âm điệu mạnh mẽ, lạnh lùng vang lên bên tai Dương Bách Côn.
Lão đã bất chấp cái giá nào rồi. Lão chỉ cảm thấy, dù sao thì hôm nay cũng phải chết một lần. Vậy thì còn không bằng nói ra những lời trong lòng cho thật thống thống khoái khoái.
Vốn dĩ là do Dương Xuyên cuồng vọng, tự đại, không biết sống chết, bỏ qua lời khuyên răn của lão, nhất định phải trêu chọc Tô Dật, vậy nên mới bị giết, có thể nói là hoàn toàn tự tìm lấy, chẳng thể trách bất kỳ người nào.
Hoàng Kiện biết rõ, nếu như không phải là Tô Dật nhận thấy lão có điểm có ích, bằng không lúc ấy đẽ chôn lão chung một chỗ với Dương Xuyên rồi.
Hiện tại, lão đi theo Tô Dật, gia nhập Bá Vương Tông, dù cho dù thời gian ngắn ngủi, nhưng vậy mà Hoàng Kiện đã trở thành hộ pháp đầu tiên của Bá Vương Tông rồi.
Từ chỗ của Tô Dật, lão có được quá nhiều chỗ tốt, những lời hứa hẹn bằng miệng không của Dương Bách Xuyên căn bản là không thể bì nổi.
Hoàng Kiện cũng không hối hận, dù cho hôm nay bản thân lão có thể trong tay Kim Đao tông cũng chỉ có thể trách vận khí của lão không tốt thôi.
Nói cho cùng thì bản thân lão vẫn bị Dương Xuyên làm liên lụy.
Không chết trong tay Tô Dật, thì đến cuối cùng lại rơi vào tay của Kim Đao tông.
- Thật hay cho ngươi, Hoàng Kiện!
Giọng nói của Dương Bách Côn thoáng âm trầm, gã dừng lại trước người Hoàng Kiện:
- Nói cho ta biết, rốt cuộc là kẻ nào đã giết con ta.
Gã chuyên chú cắn chặt răng, hôm nay đây chính là chuyện mà gã muốn biết rõ nhất.
Nhưng mà Hoàng Kiện cũng không trả lời gã, mà chỉ khẽ hừ một tiếng, khinh thường lên tiếng.
- Rất khá!
Hoàng Kiện trầm mặc làm cho biểu cảm của Dương Bách Côn càng trở nên hung hăng, ngũ quan đã nhăn nhúm thành một đoàn, gương mặt thì đã đỏ bừng rồi, khí huyết sôi trào.
Gã biết rõ, lời nói mà Hoàng Kiện nói là sự thất. Dương Xuyên quả thật là tuổi trẻ khinh cuồng, thậm chí còn có chút tự đại.
Nhưng mà như vậy thì đã sao?
Đó là con trai độc nhất của Dương Bách Xuyên hắn, dù cho không phải là tất cả, nhưng gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho đám người chỉ trích hắn ta nửa câu, huống chi lại còn bị người ta đuổi giết.
Nỗi đau mất con một lần nữa xộc thẳng lên não, cổ họng Dương Bách Côn phát ra một tiếng gầm gừ, cả người lập tức nhảy dựng lên giống như một con sư tử đang cuồng nộ.
- Hoàng Kiện, hôm nay ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, bắt ngươi phải chôn cùng con ta!
Gã phẫn nộ hét lớn một tiếng, trường đao trong tay đột ngột giơ lên, bắn ra kim quang chói mắt, giống như một vòng mặt trời hành không, chiếu rọi chung quanh, nhuốm một màu vàng óng.
Kéo theo đó, khí thế khủng bố bao la bát ngát tràn ra, khí cơ nguyên hoàng cảnh sôi trào, một đạo đao mang ngưng tụ thành hình, ngang nhiên bổ về phía Hoàng Kiện đang bị vây ở giữa đám người.
Bên trong đạo đao mang kia, ẩn chứa khí thế vô cùng sắc bén, tựa như có thể chặt đứt núi sông, mặt đất, ngay cả một tòa núi lớn cũng có thể bị hủy diệt một cách dễ dàng.
Đối mặt với một kích khí thế bá đạo siêu tuyệ như vậy, sắc mặt của Hoàng Kiện cũng dần trở nên trầm trọng.
Hiện tại muốn chạy trốn căn bản đã là điều không thể rồi, chung quanh ngoại trừ Dương Bách Côn ra thì còn ba vị Nguyên cảnh khác đang cảnh giác, căn bản là lão không thể chạy thoát.
Bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là dốc toàn lực để phòng ngự.
Hoàng Kiện vắt óc để suy nghĩ, ý nghĩ thay đổi thật nhanh, cuối cùng lão cũng tìm ra được kế sách ứng đối.
Chỉ thấy một thân nguyên khí của lão điên cuồng lưu chuyển, nhanh chóng ngưng tụ thành một quang đoàn sáng chói ở trước người, rồi toàn lực đẩy về phía đao mang của Dương Bách Côn.
Chớp mắt sau, hai cỗ lực lượng đã trực tiếp va chạm vào nhau.
“Ầm ầm...
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, đất rung núi chuyển, một luồng lực lượng đáng sợ bắn ngược trở ra ra, giống như một trận lốc xoáy lướt qua, xoắn giết toàn bộ cây rừng chung quanh, tất cả đều bị xé thành từng mảnh vụn, bay loạn khắp không trung.
Trong một màn bụi rác mù mịt, một dáng người khoác áo bào vàng bắn ngược về phía sau, hung hăng nện lên một ngọn núi phía xa xa.
Tòa núi đá cứng rắn kia trực tiếp bị nện cho xuất hiện một vết lõm cực sâu.
Mà dáng người áo bào vàng này không ai khác ngoài Hoàng Kiện.
Lão vừa mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh tầng một, đứng trước mặt Dương Bách Côn Nguyên Hoàng cảnh tầng năm, có chút không đỡ nổi một kích. Chỉ một chiêu đã bị đánh bay, trong nháy mắt đã mang trọng thương.
“Phốc...
Hoàng Kiện nôn ra một ngụm máu tươi, trên cánh tay và lồng ngực đều có vết thương, máu thịt mơ hồ.
Thân hình lão từ trên ngọn núi đá chậm rãi trượt xuống, đôi mắt dần trở nên u ám, không sáng, tử khí bộc phát.
- Để mạng lại đi!
Dương Bách Côn lại hét lớn một tiếng, tiếp tục xách đao đánh đến.
Hoàng Kiện bị trọng thương chẳng còn chút sức lực nào để phản khác. Dương Bách Côn biết rõ, chỉ cần gã xuất ra một đao nữa thì nhất định có thể dễ dàng đánh chết đối phương.
- Muốn đến thì đến đi!
Nâng lên ánh mắt vô lực, Hoàng Kiện há miệng thì thầm một câu.
Việc đã đến nước này, lão cũng không còn gì để e ngại nữa, chỉ trách bản thân lão đã đi nhờ vả người khác, đồng ý với Dương Bách Côn gia nhập Kim Đao tông. Cuối cùng lại bị Dương Xuyên làm liên lụy, không chết trong tay Tô Dật, đến cuối cùng lại bị Dương Bách Xuyên giết chết.
Nhưng mà Hoàng Kiện cảm thấy mình xem như là rất có giá trị, ít nhất là sau khi gia nhập Bá Vương tông, bản thân lão đã phá vỡ gông cùm xiềng xích bao năm, đặt chân vào Nguyên hoàng cảnh.
- Hoàng Kiện ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ hận là chưa thể hồi báo ân đức của tông chủ!
Hoàng Kiện lại than thở một câu.
Hiện tại tông chủ trong miệng lão đương nhiên là chỉ Tô Dật.
Lão đã nhận được rất nhiều chỗ tốt từ Bá Vương tông nhưng lại không thể cống hiến gì cho Bá Vương tông, đây chính là nuối tiếc lớn nhất trước khi chết của Hoàng Kiện.
- Chết đi!
Dương Bách Côn hét lớn một tiếng, trường đao trong tay chém xuống, trực tiếp ập đến.
Ánh mắt gã phát lạnh, giống như đã có thể nhìn thấy Hoàng Kiện bị một đao này bổ ra, máu tươi vung vãi, đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng mà trước mặt Dương Bách Côn đột nhiên lóe lên một đạo quang ảnh. Một bóng người áo xanh đột ngột xuất hiện, lặng lẽ đứng trước người Hoàng Kiện.
Đạo thân ảnh này giống như núi cao vực sâu vậy, đối mặt với một đao hung hãn của Dương Bách Côn vẫn lù lù bất động, trong lúc này, giữa hai tay người vừa đến chợt bắn ra một luồng ánh sáng xanh, một đạo quyền ảnh bay ra.
“Đùng!
Một tiếng bạo nổ vang dội truyền đến, đao quang của Dương Bách Côn trực tiếp bị đánh vỡ, hơn nữa còn có lực phản chấn mênh mông, trực tiếp đẩy gã lùi về phía sau hơn mười bước, sau đó mới chật vật ổn định lại thân hình.
Mà phía đối diện, bóng người áo xanh kia cũng chỉ chao đảo một cái, sau đó lại sừng sững đứng đó.
- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ngăn cản ta.
Nhìn người vừa đến, nội tâm Dương Bách Côn kinh hãi tột đột, nhưng vẫn phẫn nộ quát lên.
- Tông chủ, sợ là người này không hề đơn giản!
Trong nháy mắt, đám người còn lại của Kim Đao tông như Ngụy Nhất Đao cũng lần lượt xông đến, mắt nhìn chằm chằm vào người vừa đến, nặng nề nói ra.
Bọn hắn đều không phải là kẻ đần, có thể một kích đẩy lùi Dương Bách Côn, hơn nữa còn hoàn toàn nguyên vẹn không việc gì chứng tỏ là tu vi cực kỳ đáng sợ.
- Người của Bá Vương tông ta, người của Kim Đao tông không thể đụng vào được.
Người đàn ông áo xanh kia còn chưa lên tiếng thì bên tai bọn hắn đã vang lên một giọng nói của một người trẻ tuổi.
Bất chợt, bọn hắn lại nhìn thấy một thiếu niên cùng một người đàn ông trung niên khác lần lượt đi đến. Dừng lại bên người người đàn ông áo xanh và Hoàng Kiện.
Trên đầu vai của thiếu niên kia còn có một chú chim nhỏ đứng đó.
Nét mặt của thiếu niên vô cùng giận dữ, ánh mắt thâm trầm quét nhìn đám người Dương Bách Côn, hiển nhiên người vừa lên tiếng chính là hắn.
- Tông chủ!
Sau lưng người đàn ông áo xanh, Hoàng Kiện vốn đã nhắm mắt chờ chết đột nhiên mở to mắt, cả người kích động đến mức run lên bần bật.
Giọng nói của thiếu niên kia vang lên bên tai lão, giờ phút này giống như là âm thanh duy nhất ở trên cõi đời này.
Mấy người này xuất hiện, đồng nghĩa với việc lão đã được cứu.
Hoàng Kiện biết rõ, bản thân hôm nay không thể chết được rồi.
- Là ngươi, tên thiếu niên này?
Dương Bách Côn và Ngụy Nhất Đao sững sờ, bọn hắn cảm thấy thiếu niên này có chút quen mắt.
Ngày đó, bọn hắn cảm ứng được khí cơ của Kim lân liệt thiên cung, trong quá trình men theo, đã bị Phệ Linh Hoàng ngăn lại, lúc ấy cũng có mặt thiếu niên này.