← Quay lại trang sách

Chương 1000

Quý Thiên Phục vô cùng bất đắc dĩ, không biết phải làm sao, nhưng trong lòng cũng biết rõ, ân tình Tô Dật cứu mạng con gái mình vẫn còn đó, chưa trả được.

Nhưng mà, ông ấy cũng biết, hình như con gái bảo bối của mình có ý lấy thân báo đáp, không ai hiểu con gái bằng cha đấy.

- Cảm ơn phụ thân!

Quý Thiên Phục nói vậy, vừa làm cho Quý Hàm Nặc vui vẻ, nhẹ nhõm, đồng thời cũng làm cho gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên, vô cùng thoải mái.

.....

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ chớp mắt một cái, lại thêm ba ngày trôi qua.

Ở bên trong sơn động, ba người Tô Dật, Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đều im lặng khoanh chân ngồi đó, đều tĩnh lặng tu luyện.

Chỉ có Tô Tiểu Suất là không ngừng mò mẫm đi tới đi lui, miệng không ngừng la toáng lên:

- Thật nhàm chán, thật nhàm chán quá!

Tô Tiểu Suất cũng không dám tùy tiện chạy ra ngoài, nó biết rõ, lúc này tin tức đang thổi rất nhanh, vẫn nên ru rú ở trong nhà sẽ an toàn hơn.

Nếu không, khẳng định là Tô Dật cũng sẽ bắt nhốt nó vào trong không gian thần bí đấy.

“Vù vù vù vù...

Trên thân ba người Tô Dật, thỉnh thoảng sẽ phát ra chấn động, làm cho không gian bên trong sơn động này trong lúc mơ hồ cũng bị chao đảo.

Nếu như không phải bọn hắn đã bố trí cấm chế nghiêm mật ở chung quanh, chỉ sợ chấn động này sẽ dẫn đến động tĩnh cực lớn.

Hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đều có tu vi Yêu Hoàng cảnh tầng năm đỉnh phong, sau khi trải qua mấy phien điều tức, rốt cuộc cũng ổn định lại.

Sau khi lấy được chỗ tốt từ Kim Long tinh huyết, làm cho thực lực của hai người đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa bọn hắn còn nắm giữ được một ít thủ đoạn mạnh hơn khác.

Còn trên thân Tô Dật thì phát ra từng tràng âm thanh “xùy xùy.

Mắt thường có thể nhìn thấy, ở giữa lồng ngực của hắn, có một đoạn xương sườn trở nên đỏ thẫm, giống như là sắp sửa bị nóng chảy vậy.

Nhiệt độ cao phả ra khắp sơn động, làm cho nơi này trở nên vô cùng khô nóng.

Trong ba ngày này, Tô Dật tập trung tu luyện nguyên dương thiên cốt lần hai.

Linh khí nồng đậm tiến vào trong cơ thể của hắn, ở bên trong Thái Hư thần hải chuyển hóa thành nguyên khí tràn trề, sau đó lại rót vào thái dương chi tâm, hóa thành chân dương chi hỏa, dừng để rèn luyện cốt cách.

Trải qua hai lần tu luyện, hắn mới xem như hoàn toàn tu luyện thành đoạn xương sườn thứ hai, để biến nó thành nguyên dương thiên cốt chính thức.

Tiến trình như vậy, có thể nói là tương đối chậm chạp, hơn nữa, trong quá trình này còn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, cần phải cẩn thận từng li từng tí khống chế chân dương chi hỏa, nếu không sơ sẩy một cái, nhất định sẽ xuất hiện tình huống nguy hiểm.

Nhưng mà Tô Dật cũng nhận lại được chỗ tốt cực lớn, hắn có thể cảm nhận được rất chân thật sự biến hóa của đoạn xương cốt được hắn rèn luyện.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy ở bên trong hai đoạn xương sơn kia có ẩn chứa một năng lượng hùng hậu, tràn trền, có thể cho hắn sử dụng.

Nếu như có thể rèn luyện toàn bộ cốt cách trên thân xong, đây chẳng phải là sẽ cực kỳ biến thái sao?

Nhưng mà, hắn cũng biết rõ, để hoàn thành quá trình này, sợ phải cần có một quãng thời gian dài đằng đẵng, ít nhất là cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể tu luyện xong nguyên dương thiên cốt.

“Vù...

Tô Dật há miệng thở hắt ra một hơi, Nguyên khí trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, cả người đều vì vậy mà trở nên có chút uể oải, yếu ớt.

Sau một hồi khôi phục, khí sắc của hắn mới khá hơn một chút.

- Chủ nhân!

Nhìn thấy Tô Dật tỉnh lại, Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đều mở hai mắt ra, đồng thời nhìn về phía nhà hắn.

- Thanh Hoàng đứng bên ngoại hộ pháp, Âm Dương Minh Hoàng đi theo ta. Chúng ta đi xem tên Phệ Linh Hoàng kia thế nào rồi.

Tô Dật mở miệng nói với hai người kia như vậy.

Ngay sau đó, hắn liền mang theo hai người Âm Dương Minh Hoàng và Tô Tiểu Suất tiến vào không gian thần bí.

- Tông chủ, ngươi đã đến rồi.

Lúc này, Hoàng Kiện cũng đã tỉnh táo rồi, thấy đám người Tô Dật bước vào, lập tức tiến đến.

- Hoàng hộ pháp khôi phục rồi.

Tô Dật mỉm cười, nhìn bộ dạng của Hoàng Kiện, đương nhiên cũng biết thương thế của lão đã khỏi hẳn.

Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn về phía Phệ Linh Hoàng hỏi:

- Phệ Linh Hoàng, mấy hôm nay ngươi cân nhắc thế nào rồi?

Tính khí của Phệ Linh Hoàng vô cùng cứng rắn, Tô Dật biết rõ, muốn thu phục gã ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Vì vậy, hắn cũng không dùng thủ đoạn bạo lực để cưỡng ép, áp đảo, mà để cho gã ta tự mình suy nghĩ.

Nhưng mà, hắn cũng sẽ không một mực chờ đợi. Nếu như Phệ Linh Hoàng cứ mãi không nguyện ý thần phục, vậy thì cũng chỉ có thể dùng đến một ít phương pháp đặc biệt khác mà đên.

Đương nhiên, phương pháp này cũng không phải là cắt thịt, xé da. Du sao thì thịt của Băng Tủy Phệ Kim Trùng cũng chẳng thơm ngon gì, Tô Dật không có sở thích ăn thịt côn trùng đấy.

Đối mặt với câu hỏi của Tô Dật, Phệ Linh Hoàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không hề lên tiếng, tựa như là không muốn để ý đế Tô Dật, nhưng mà trong nội tâm thì vẫn còn đang giằng co, đấu tranh gay gắt đấy.

Thấy tình huống như vậy, Tô Dật chỉ khẽ cười một tiếng, nói:

- Xem ra ngươi vẫn chưa nghĩ xong.

Tuy nói là như vậy nhưng mà hắn cũng hiểu được, có lẽ là Phệ Linh Hoàng vẫn chưa thể nào buông bỏ được cái tôi.

Cho nên, Tô Dật trực tiếp quay đầu, nói với Âm Dương Minh Hoàng ở bên cạnh mình, nói:

- Cởi bỏ cấm chế của ngươi trên thân hắn đi.

- Được, chủ nhân!

Âm Dương Minh Hoàng cũng không hề trì hoãn, rất nhanh đã triệt hồi cấm chế lực lượng của y trên thân Phệ Linh Hoàng.

Thông qua đó, Phệ Linh Hoàng cũng khôi phục được một phần lực lượng, trong nháy mắt, linh giác cũng tăng lên vô số lần.

- Đây là...

Ở bên trong cảm giác của gã, bên trong không gian này mơ hồ ẩn nấp một khí tức đáng sợ, làm cho thú hồn của gã run rẩy, giống như là đang đối mặt với một vị Thần Đầu chí cao vậy, không hề dám có một chút suy nghĩ phản kháng nào.

Lúc trước, khi gã bị giam cầm cũng có thể phát hiện được khí tức giống vậy, nhưng cũng không hề đậm đặc như trước mắt này.

- Ta cho ngươi cơ duyên, ngươi đi theo ta. Hoặc là, trước tiên ta hoàn toàn áp chế ngươi, đợi đến khi ngươi cường thịnh trở lại, sẽ khiến ngươi thần phục ta. Hai con đường này, ngươi chọn một đi, tự ngươi hãy nói lấy.

Tô Dật đưa mắt nhìn Phệ Linh Hoàng nói một câu như vậy.

Trong lúc hắn nói chuyện, bên trong không gian thần bí chợt có một cỗ lực lượng đáng sợ lưu chuyển, giống như là vực sâu không thấy đáy, bắt đầu sục sôi, dũng động, làm cho Phệ Linh Hoàng run rẩy.

Trong nháy mắt này, Phệ Linh Hoàng chợt cảm thấy, người thiếu niên đang đứng trước mặt mình giống như một vị Thần Linh chí cao, ẩn chứa ý chí không thể tái nghịch, mang đến cho gã một cảm giác muốn quỳ rạp xuống.

- Khí tức thật đáng sợ!

Trong lòng Phệ Linh Hoàng chấn kinh, gã dốc hết toàn lực mới xem như miễn cưỡng áp chế được cái cảm giác này.

Trên thực tế, trong mấy ngày qua, nội tâm của gã đã cực kỳ dao động rồi. Về phần chỗ tốt mà Tô Dật đã hứa hẹn sẽ cho gã, gã sớm đã hoàn toàn tin tưởng.

Bất kể là sự biến hóa cực lớn của Âm Dương Minh Hoàng, hay là những lời mà Bích Huyết Linh Sâm hờ hững nói ra, hoặc là quá trình chữa thương của vị lão giả khoác áo choàng vàng ngồi cạnh kia, tất cả đều làm cho Phệ Linh Hoàng cảm thấy rất bất thường.

Chính vì vậy mà trong lòng Phệ Linh Hoàng chợt nổi lên một cảm giác thèm khét với chỗ tốt mà Tô Dật hứa hện sẽ cho mình.

- Nhân loại, giữa chúng ta trao đổi như thế nào đây?

Rốt cuộc Phệ Linh Hoàng cũng mở miệng, đưa mắt nhìn Tô Dật nói:

- Bản hoàng có thể vì ngươi làm việc, nhưng sẽ không thể thần phục ngươi. Nếu như ngươi không thể đáp ứng điều kiện này, vậy thì thôi.

Nghe gã nói như vậy, Tô Dật không khỏi nhíu mày, ánh mắt nheo nheo, quét nhìn Phệ Linh Hoàng.

- Xem ra ngươi vẫn chưa nghe hiểu được ý của ta. Hoặc là cũng không biết rõ tình hình trước mắt.

Giọng nói của Tô Dật đã bắt đầu trở nên lạnh băng, hắn đưa mắt nhìn Phệ Linh Hoàng, tiếp tục nói:

- Ta đây không phải là đang thương lượng với ngươi mà là đang cho ngươi lựa chọn. Chỗ tốt của ta chỉ có thể cho người có thể hoàn toàn tin tưởng ta. Ngươi hoàn toàn có thể không đồng ý, nhưng ta có rất nhiều biện pháp để làm ngươi đồng ý. Chỉ là, ngươi sẽ phải nếm một ít khổ sở thôi.