Chương 1001
Vừa nói chuyện, đồng thời chân mày Tô Dật cũng cau lại.
Trong lòng Phệ Linh Hoàng sợ rằng sớm đã có dao động, chỉ có điều với tính cách cao ngạo của cường giả yêu tộc cảnh giới Yêu Hoàng, hắn khó có thể dễ dàng thần phục nhân loại.
Nhưng Tô Dật cũng không có ý định dông dài với Phệ Linh Hoàng, nếu thật sự vẫn không được thì lại động tay chân, mạnh mẽ thu phục là được.
Bố trí của khế ước yêu linh có hung hiểm nhất định, đây là dưới tình huống man yêu thú không phản kháng.
Giống như Phệ Linh Hoàng, Tô Dật muốn mạnh mẽ bố trí một đạo linh hồn ấn ký trong thú hồn, nhưng chuyện này lại vô cùng hung hiểm.
Nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
- Loài người, nếu đã như vậy..., vậy chúng ta cũng không có gì để nói!
Lời nói của Tô Dật..., cũng nhất thời khiến Thú Linh Hoàng nổi giận.
Hắn vốn đã bình phục tâm tư, lúc này lại trở nên nóng giận.
Là một vị thú hoàng cường đại, Phệ Linh Hoàng có của kiêu ngạo mình, tính cách cố chấp càng làm cho hắn không cách nào cúi đầu trước mặt Tô Dật.
Mắt nhìn Tô Dật, Phệ Linh Hoàng tiếp tục nói:
- Ngươi không cần uy hiếp ta, ta vẫn nhắc lại, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được. Bất luận có thủ đoạn gì, ngươi cứ thi triển ra, nếu bổn hoàng chỉ hơi nhíu mày, cũng coi như ta thua.
`
Nghe thấy những lời này của Phệ Linh Hoàng, mấy người trong không gian thần bí cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
- Con rệp này, cũng không biết suy xét! Đều là ỷ vào bản thể của hắn là băng tủy phệ linh trùng, nếu không ta nhất định nướng hắn lên ăn, xem hắn còn ra vẻ được không!
Ở bên cạnh, vẻ mặt Tô Tiểu Soái bất mãn, đôi mắt nhìn chằm chằm Phệ Linh Hoàng nói.
Hắn là chim nhỏ, nhưng là một con chim nhỏ không ăn sâu, bởi vì hắn là Phượng Hoàng Thần điểu!
Quan trọng nhất là, hắn đã từng nhìn thấy bản thể của Phệ Linh Hoàng, thử nghĩ đến cảnh ăn một con sâu như vậy, Tô Tiểu Soái bất giác cũng cảm thấy ớn lạnh.
- Ngươi thật sự cho rằng ta không có cách nào đối phó ngươi sao?
Tô Dật cũng nhất thời tức giận, hắn cũng không tin mình không trị được Phệ Linh Hoàng này.
Đúng như Tô Tiểu Soái đã nói, nếu Phệ Linh Hoàng giống như những man yêu thú khác... mình sẽ trực tiếp nướng lên ăn.
- Ở trong không gian này, ngươi là rồng hay là hổ cũng phải nằm yên cho ta! Cho dù ngươi là một Yêu Hoàng, đồng dạng cũng sẽ bị ta áp chế! Ta không thiếu thủ đoạn khiến ngươi phải đàng hoàng!
Tô Dật lạnh lùng nhìn Phệ Linh Hoàng, nhấn mạnh từng chữ, trong giọng nói mang theo ý tứ đe dọa nồng đậm.
Hắn không định tiếp tục trì hoãn, Phệ Linh Hoàng không biết suy xét, vậy hắn sẽ sử dụng thủ đoạn lôi đình.
Vô hình trung, trong không gian thần bí có tiếng sấm nổ vang vọng, có tiếng rồng ngâm hổ rống truyền ra, giống như từ thái cổ tới đương đại, cổ xưa thần bí.
Cùng với đó, còn có một luồng khí tức khiến linh hồn run rẩy, hóa thành uy áp ngập trời, hung hăng trấn áp về phía Phệ Linh Hoàng.
Không gian thần bí là vật của Tô Dật, hiện giờ hắn vẫn chưa có cách nào chủ động điều động lực lượng ở đây, nhưng tâm niệm vừa động lại có thể vô hình ảnh hưởng đến một số đồ vật.
Tô Dật tính toán trấn áp Phệ Linh Hoàng, để hắn nếm chút khổ sở.
Dưới áp chế của lực lượng đáng sợ, cổ họng Phệ Linh Hoàng nhất thời phát ra tiếng kêu rên, rõ ràng đang chịu áp lực khổng lồ.
Nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, mặc dù thống khổ đến mức sắc mặt dữ tợn, cũng không mở miệng cầu xin Tô Dật tha thứ.
Nhưng vừa lúc đó, Âm Dương Minh Hoàng bước ra, đi tới Tô Dật trước người, ánh mắt chớp chớp, hạ giọng mở miệng nói:
- Chủ nhân hạ thủ lưu tình! Nếu không để ta thử xem sao, ta hứa có thể thuyết phục Phệ Linh Hoàng!
Tô Dật im lặng nhìn Âm Dương Minh Hoàng một lúc, một lát sau mới nói:
- Được! Cho ngươi thời gian một nén hương!
Nói xong, hắn liền dẫn Tô Tiểu Soái, Hoàng Kiện rời khỏi không gian thần bí, vô cùng gọn gàng linh hoạt, uy áp hung hãn đầy trời cũng trong nháy mắt thu lại, hoàn toàn không thấy.
Tô Dật biết, giữa Âm Dương Minh Hoàng và Phệ Linh Hoàng vốn tồn tại một chút ân oán, bọn họ tất nhiên không phải hữu hảo, nhưng cũng có nhiều quan hệ.
Nếu Âm Dương Minh Hoàng mở miệng, chứng tỏ hắn có thể có nắm chắc nhất định, không nói tuyệt đối có thể thuyết phục Phệ Linh Hoàng, nhưng vạn nhất thành công, tuyệt đối có thể làm cho Tô Dật bớt đi rất nhiều công sức.
Trong không gian thần bí, Âm Dương Minh Hoàng và Phệ Linh Hoàng bắt đầu nói chuyện.
Sau thời gian một nén hương, Tô Dật lại một lần nữa đi vào, vô cùng đúng giờ.
- Chủ nhân!
Âm Dương Minh Hoàng tiến lên, trên khóe miệng anh tuấn hiện lên nụ cười, biểu hiện thần sắc “may mắn không làm nhục mệnh, khiến Tô Dật có chút bất ngờ.
Nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được, Âm Dương Minh Hoàng khẳng định không phải nói chuyện đạo lý với Phệ Linh Hoàng, đại khái là cho hắn một ít lối thoát, lại hứa hẹn một số gì đó, dùng hấp dẫn cực lớn để thuyết phục Phệ Linh Hoàng.
Quả nhiên, Phệ Linh Hoàng cuối cùng nhìn Tô Dật, mở miệng nói:
- Nếu muốn ta chân chính thần phục..., vậy phải xem cuối cùng lấy được cơ duyên như thế nào, nếu như các ngươi lừa gạt ta, bổn hoàng tình nguyện chết!
Phệ Linh Hoàng lần này không gọi Tô Dật là “loài người, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Hắn đã tự biết chạy trốn không xong, chỉ có hai con đường thần phục hoặc tử vong, mà hai con đường này Phệ Linh Hoàng cũng không muốn lựa chọn.
Nhưng Âm Dương Minh Hoàng đã vẽ cho hắn một bản kế hoạch cực lớn, kết hợp với tình cảnh mấy ngày gần đây Phệ Linh Hoàng chứng kiến, thực tại khiến cho hắn cảm thấy tâm động.
Phệ Linh Hoàng cảm thấy, mình hoàn toàn có thể thử một lần, cùng lắm thì bỏ mạng, cho dù hắn bị Tô Dật bố trí thủ đoạn, nhưng nếu hắn muốn chết thì cũng không ai ngăn được.
Còn nếu vạn nhất, cơ duyên thiên đại đó thật sự có biến thái như Âm Dương Minh Hoàng nói?
- Hoàn toàn có thể, ta bảo đảm ngươi sẽ không hối hận!
Tô Dật rốt cục cũng mỉm cười, lên tiếng nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức bắt đầu!
Tô Dật không chần chờ nữa, lập tức bắt tay vào bố trí khế ước yêu linh.
Đây không phải lần đầu tiên thi triển thủ đoạn này, trong linh hồn của Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đều có khế ước yêu linh, lần này lại một lần nữa thi triển ra, dĩ nhiên quen việc dễ làm.
Dưới tình huống Phệ Linh Hoàng không phản kháng, Tô Dật thi triển ra cũng tương đối nhẹ nhàng.
Từng đạo thủ ấn ngưng kết trong tay Tô Dật, một luồng khí tức thần bí cổ xưa lan ra, dưới vận chuyển Thiên Yêu Cổ Kinh của Tô Dật, khí tức có yêu mà không tà bắt đầu khuếch tán.
Linh hồn lực cường đại ngưng tụ thành ấn trong đầu Phệ Linh Hoàng, cuối cùng tựa như tuyên khắc trên Thú Hồn.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, một mảnh quang mang hiện lên, Tô Dật thu hồi khí cơ khắp người.
- Chi...
Sau khi khắc họa khế ước yêu linh thành công lúc, trong miệng Phệ Linh Hoàng phát ra một tiếng côn trùng, giống như thanh âm bén nhọn nhất xuyên thẳng lên sọ não, nghe vô cùng khó chịu.
Ngay sau đó quang hoa lóng lánh, Phệ Linh Hoàng nhất thời hóa thành một con rắn trắng dài gần nửa trượng.
Con rắn này giống như rết, toàn thân lộ ra một loại băng hàn, cả người hiện ra huyết quang nhàn nhạt, tăng thêm mấy phần cảm giác khiếp sợ, không có chân nhưng có cánh mỏng như cánh ve, đầu tựa như ong mật.
Đây là bản thể của Phệ Linh Hoàng, là băng tủy phệ linh trùng, lúc này một khi xuất hiện, nhiệt độ bên trong không gian thần bí lập tức giảm mạnh, khiến cho Tô Dật bất giác rùng mình.
- Ầm...
Bỗng nhiên, bên trong không gian thần bí vang lên một tiếng thật lớn, nổ tung như lôi minh, từ chỗ sâu hư không có một luồng khí tức mênh mông cuồn cuộn trong nháy mắt ba động, như thần quang phủ xuống, kèm theo khí mênh mông, hào quang đầy trời, bao phủ lên bản thể của Phệ Linh Hoàng.
- Rầm rầm...
Khí tức mênh mông cuồn cuộn kinh người, mang theo sấm sét vang dội, trực tiếp rót lên thân thể băng tủy phệ linh trùng của Phệ Linh Hoàng.
Trong phút chốc, vết thương ban đầu Phệ Linh Hoàng bị Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đả thương, bắt đầu khôi phục, một luồng năng lượng thần bí cổ xưa, trực tiếp chui vào bên trong huyết nhục.
- Ô...
Phệ Linh Hoàng gầm thét, bản thể đứng lên, giống như ngẩng đầu hướng lên trời, nghênh đón thần quang bao phủ, tham lam hấp thu luồng năng lượng cổ xưa.
- Thành công rồi!
Ở bên cạnh, Âm Dương Minh Hoàng mỉm cười, tự nói.
Hắn đã trải qua những chuyện tương tự, biết lúc này Phệ Linh Hoàng đang nhận được cơ duyên khổng lồ.
Âm Dương Minh Hoàng lại càng rõ ràng, một khi Phệ Linh Hoàng chiếm được tất cả, tuyệt đối sẽ cam nguyện thần phục Tô Dật, tính tình ngoan cố cũng sẽ biết điều thu liễm.
Bởi vì, lực lượng của không gian thần bí này có thể làm cho yêu tộc bọn họ ngưỡng vọng!
- Bá Vương tông lại có thêm một vị Yêu Hoàng cảnh cường giả!
Tô Dật cũng cười vui vẻ, hắn biết Phệ Linh Hoàng bởi vì khế ước yêu linh, đã đạt được công nhận của không gian thần bí, cho nên đang đạt được truyền thừa và ưu đãi cổ xưa.
Nhìn từ tình huống trước kia, không có con man yêu thú nào lại kháng cự cơ duyên như vậy, yêu tộc cường giả dù kiêu ngạo tới đâu, cũng sẽ cúi đầu trước ưu đãi ngập trời này!
- Coi là con rệp này cũng thức thời!
Tô Tiểu Soái đứng trên vai Tô Dật, hừ nhẹ nói.
Hiện tại kết quả như thế khiến cho hắn cảm thấy hài lòng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lực bàng bạc đầy trời vừa rồi thu lại, Phệ Linh Hoàng cũng rơi xuống mặt đất, một lần nữa hóa ra khỏi thân thể lớn như đứa trẻ.
Sau khi hiện ra hình người, trên khuôn mặt kia già nua vẫn hiện lên vẻ kích động không thể ức chế, đồng thời còn có rung động vô cùng vô tận!
Không cần phải nói, chỗ tốt vừa lấy được khiến cho hắn đến bây giờ còn chưa lấy lại bình tĩnh.
- Có thể có được chỗ tốt như vậy, vượt ra khỏi dự liệu của ta! Từ hôm nay trở đi, ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ, vì ngươi dốc sức, tuyệt đối không làm trái!
Phệ Linh Hoàng cuối cùng nhìn Tô Dật, trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ, nhưng rất nhanh thu liễm, sau đó trịnh trọng nói với Tô Dật.
Lòng hắn đã bình ổn yên lặng, lúc này, Phệ Linh Hoàng lại cam tâm tình nguyện muốn nhận Tô Dật làm chủ.
Nếu như sớm biết có thể có được chỗ tốt như vậy, điều kiện Tô Dật đã nói, hắn khẳng định sẽ lập tức đáp ứng.
- Thế nào Phệ Linh Hoàng, ta không lừa ngươi chứ? Giờ muốn chết hay muốn sống?
Nhìn thấy Phệ Linh Hoàng tỏ thái độ như thế, Âm Dương Minh Hoàng chế nhạo nói.
Lời này vừa nói ra, trên mặt Phệ Linh Hoàng một lần nữa lộ ra thẹn thùng.
- Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người là đều là người mình, không cần khách khí!
Tô Dật vui vẻ ra mặt, móc từ trong túi không gian ra một lọ linh dịch, đưa tới tay Phệ Linh Hoàng.