Chương 1002
Ngươi vừa nhận được chỗ tốt, chắc chắn cần có thời gian lĩnh ngộ, cái này ngươi cầm lấy, có thể làm cho ngươi tiến thêm một tầng!
Mắt nhìn Phệ Linh Hoàng, Tô Dật đưa cho hắn một lọ linh dịch.
Lọ linh dịch sắp sửa dùng hết, trong ao nhỏ của không gian cũng đã sớm khô cạn.
Tính ra, vẫn phải nghĩ cách đạt được năng lượng khổng lồ, tái tạo ra một chút linh dịch, bằng không cung không đủ cầu.
Dĩ nhiên, lúc này Tô Dật sẽ không đau lòng, chỉ cần Phệ Linh Hoàng không muốn chết, cũng sẽ không phản bội lại mình, bởi vì trong đầu đã có khế ước yêu linh tồn tại.
Tô Dật chưa bao giờ hẹp hòi với những người bên cạnh mình.
- Cảm ơn chủ nhân!
Phệ Linh Hoàng nhận lấy bình ngọc, lòng mang kích động.
Với tu vi của hắn, có thể cảm giác được trong bình ngọc kia có năng lượng mênh mông ba động, trong nháy mắt liền đoán được trong đó tuyệt đối trang bị bảo vật, thế gian khó tìm.
- Mau tu luyện đi, mấy ngày nữa ta lại tới tìm ngươi!
Tô Dật mở miệng nói, sau đó cũng không quấy rầy Phệ Linh Hoàng, mang theo mấy người đi ra khỏi không gian thần bí.
Lần này nhận được cơ duyên, lại cho đối phương linh dịch, Tô Dật cảm thấy Phệ Linh Hoàng có thể có đột phá.
Không dám nói có thể đặt chân lên tầng thứ đồng dạng với Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng, nhưng muốn bước vào Yêu Hoàng cảnh ngũ trọng, hẳn không phải là việc gì khó.
- Gần đây chung quanh hình như rất náo nhiệt!
Sau khi đám người Tô Dật trở lại trong rừng, không lâu sau, bọn họ liền do thám được đến một số tin tức.
Tựa hồ mấy ngày qua chung quanh vô cùng náo nhiệt, có đại lượng cường giả xuất hiện trong khu rừng, trong đó có Kim Đao Tông, Thanh Minh Tông, Thất Tinh Kiếm Tông, Lục Hợp Tông, Huyền Kiếm Môn..., ngoài ra còn có rất nhiều tán tu.
Có một số người ánh mắt bén nhọn, tựa như diều hâu, giống như muốn tìm kiếm con mồi.
Tô Dật biết, những người này tinh thần phấn chấn, đại khái là vì giải thưởng hai mươi vạn nhị tinh nguyên thạch của Thất Tinh Kiếm, tìm được Tô Dật.
Nhưng những người này nhất định thất vọng, bởi vì Tô Dật lúc này đã dùng dịch dung thuật thay đổi dung mạo, khiến cho hắn có bề ngoài giống như một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Ngoài ra, ba người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Hoàng Kiện theo yêu cầu của hắn cũng đã thay đổi hình dạng, khác biệt một trời một vực so với lúc trước.
Rất ít người từng gặp qua ba người, chỉ cần hơi chút thay đổi diện mạo, cho dù là đám người của Kim Đao Tông có nhìn thấy bọn họ, đại khái cũng phải nhìn thêm mấy lần mới có thể nhận ra.
Còn Tô Tiểu Soái lại bị Tô Dật mạnh mẽ nhét vào trong áo khoác, khiến hắn vô cùng bất mãn, nhưng sau khi Tô Dật thưởng cho hắn một cú lật, Tô Tiểu Soái lập tức trở nên ngoan ngoãn.
- Náo nhiệt như vậy, ta cũng phải đến góp vui mới được!
Sau khi biết ý nghĩ của các thế lực lớn và các tán tu, Tô Dật lạnh lùng mở miệng nói.
Kim Đao Tông, Thất Tinh Kiếm Tông đều đang tìm mình, phải giết cho thống khoái, Tô Dật tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Bất kể thế nào, dù sao cũng phải tìm chút phiền toái cho những người này, không thể để cuộc sống của bọn họ trôi qua quá dễ dàng!
Hắn mang theo mấy người đi lại xung quanh, Tô Dật cảm giác bên cạnh mình hiện giờ cũng có thể được gọi là cường giả tụ tập rồi.
Ngoài đại ca Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Hoàng Kiện, còn có Phệ Linh Hoàng đang bế quan, cộng thêm Tô Tiểu Soái có thể so với tu vi Yêu Hoàng cảnh, đã có năm vị Hoàng cấp cường giả!
Thực lực như vậy, chỉ cần không phải bị đại lượng Hoàng tổ cường giả bao vây, Tô Dật cũng cảm thấy có thể hoành hành trong khu rừng này mà không cần kiêng kỵ rồi.
Cho dù gặp phải người của những thế lực lớn, cho dù kẻ địch mạnh, vẫn có thể thoát thân rất dễ dàng.
Nhưng Tô Dật rất thu liễm, cũng không rêu rao khắp nơi.
Lúc này cách đại hội liên minh lãnh thổ hơn một tháng, qua vài ngày nữa cũng nên xuất phát rồi.
Nhưng trước đó, Tô Dật tính toán làm một số chuyện.
Điều làm hắn nhớ nhất, dĩ nhiên chính là giải thưởng hai mươi vạn nhị tinh nguyên thạch mà Thất Tinh Kiếm Tông treo thưởng để tìm ra mình, dù thế nào cũng phải đòi được khoản nguyên thạch kia tới tay, phải làm cho Thất Tinh Kiếm tông bồi thường tổn thất tinh thần vì truy nã mình.
Chẳng qua Tô Dật vừa đi qua rừng, vừa suy tư, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra chiến lược gì hắn.
Ngoài ra hắn cũng không vội vàng một hai ngày, tốt nhất vẫn đợi Phệ Linh Hoàng bế quan kết thúc rồi hãy nói.
Trong lúc này, thu thập thêm một chút tin tức là tốt rồi.
- Thất Tinh Kiếm tông và Kim Đao Tông tựa hồ muốn liên thủ, chuyện này có chút không ổn!
Vào ngày thứ hai, khi Tô Dật nhận được tin tức, hắn chợt cảm giác không ổn.
Hai thế lực lớn này đều rất cường hãn, nếu gặp đơn độc..., Tô Dật còn có thể chu toàn, nhưng nếu là đại lượng Nguyên Hoàng cảnh liên thủ đồng thời xuất động, cho dù là hắn hiện giờ cũng sẽ cảm giác tương đối khó giải quyết.
Tô Dật mang theo mấy người đi xuống một dãy núi, nhưng khi vừa tới dưới chân núi, đột nhiên một thân ảnh chợt lóe, vèo một tiếng, trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt hắn.
- Người nào!
Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Hoàng Kiện kịp phản ứng trước tiên, lập tức hét lớn.
Nhưng thấy người tới cũng không tiến thêm một bước quá khích, không có năng lượng ba động, vì vậy bọn họ cũng không lập tức xuất thủ.
- Thiếu niên, ta vừa liếc nhìn ngươi, liền biết ngươi xương cốt thanh kỳ, tuyệt đối là kỳ tài khó gặp! Lão hủ ta từng gặp vô số người, nhưng cũng chưa từng thấy qua một người như ngươi!
Người xuất hiện là một vị lão giả, năm mươi tuổi, con mắt nhấp nháy nhìn Tô Dật, vẻ mặt tán thưởng.
Lão giả vóc người nhỏ gầy, trong đôi mắt lóe lên tinh quang, tiến tới trước mặt Tô Dật nói:
- Lão hủ cũng không dối gạt ngươi, ta trong lúc vô tình có được một môn công pháp, hung hãn phi phàm, thiên hạ ít có, so với ngươi tuyệt đối là vô cùng phù hợp. Ta bảo đảm sau khi ngươi tu luyện, mười năm đặt chân vào Nguyên Chân, ba mươi năm bước vào Nguyên Hoàng cảnh! Chúng ta nếu đã có duyên gặp mặt, coi như là hữu duyên, không bằng thuận tiện nghi...
Sau khi nhìn Tô Dật, lão giả hưng phấn nói, nhưng đã bị Tô Dật cắt đứt:
- Lại là ngươi, lão lường gạt!
Hắn từ kinh ngạc phục hồi tinh thần, nhìn lão giả này, vẻ mặt ủ rũ.
Trước kia khi tiến vào Kiếm Tinh thành, hắn đã gặp lão giả này ở trên đường, đồng dạng cũng đề cử cho hắn một bộ công pháp, muốn tiện nghi bán cho mình.
Với một thanh niên thông minh như Tô Dật, làm sao có thể mắc mưu này.
- Chủ nhân, hắn...
Thanh Hoàng ở bên cạnh mở miệng, muốn nói gì đó.
- Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi!
Tô Dật trầm mặt, cũng không quay đầu lại rời đi, hắn cũng không muốn nói nhảm gì nữa với lão lừa gạt này.
Đây đã là lần thứ hai hắn gặp lão giả này, chẳng lẽ nhìn mình dễ bị lừa gạt như vậy sao?
- Ài, thiếu niên ngươi chờ một chút, ta còn chưa nói bao nhiêu tiền, giá tiền có thể thương lượng một chút sao!
Nhìn đám người Tô Dật rời đi, lão giả đuổi theo phía sau hô to.
Đợi đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất trong rừng cây, không còn nhìn thấy, trên mặt lão giả lộ ra vẻ tiếc hận.
- Oa, có phải có thịt nướng ăn không?
Sau khi thoát khỏi lão giả kia không lâu, mấy người Tô Dật gặp phải một con man yêu thú Yêu Chân cảnh đột nhiên tập kích, nhưng không có gì bất ngờ, con man yêu thú này trực tiếp bị một ngón tay của Thanh Hoàng đầu nhấn chết!
Tô Tiểu Soái chui từ trong ngực Tô Dật ra, hai mắt sáng rực, hưng phấn nói.
- Đi, tìm chỗ nướng thịt ăn!
Tô Dật cũng vui vẻ, tìm được một sơn cốc bí mật, nhóm lửa, bắt đầu nướng thịt nấu súp.
Sắc trời dần tối, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt Tô Dật.
Hắn đã có kinh nghiệm nướng thịt của kiếp trước, hơn nữa chính hắn dùng linh dược gia giảm rất nhiều phụ liệu, món thịt nướng và canh thịt rất nhanh bay ra mùi thơm nồng đậm, làm cho người ta chỉ muốn ăn ngay lập tức.
Tô Tiểu Soái ăn đến mức miệng đầy mỡ, tay trái cầm một xiên thịt nướng, tay phải cầm một chén canh thịt, trái cắn một miếng, phải uống một ngụm, sung sướng nói không ra lời.
Ba người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Hoàng Kiện cũng không khá hơn, đều ăn ngấu nghiến.
Tô Dật cảm thấy, khi mình quay về nên nghiên cứu thêm, trình độ cũng phải thăng cấp, sáng tạo ra vài loại cách ăn.
Khi đám người Tô Dật đang ăn rất cao hứng, lại có một giọng nói đột nhiên xuất hiện, vang lên bên tai bọn hắn.
- Thiếu niên, ta thấy ngươi xương cốt thanh kỳ, thiên tư phi phàm! Ta trong lúc vô tình nhận được một quyển công pháp, bá đạo vô cùng, đương thời hiếm thấy, tuyệt đối có thể làm cho ngươi trong ba mươi năm đặt chân vào cảnh giới Nguyên Hoàng!
Giọng nói này cực kỳ đột ngột, nhưng đồng thời cũng rất quen thuộc.
Mấy người Tô Dật tạm dừng ăn thịt, sau đó đồng loạt nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, chẳng biết lúc nào, lão giả nhỏ gầy lại xuất hiện.
Nhưng lần này, trong đôi mắt song tinh phát sáng lại không tán thưởng nhìn Tô Dật, mà là nhìn thịt nướng trong tay Tô Dật, đứng như bất động.
Lão giả hung hăng nuốt nước miếng, hai tròng mắt nhìn thẳng nói:
- Chúng ta có thể gặp nhau, đó chính là một loại duyên phận, không bằng mượn xiên thịt nướng của ngươi để đổi công pháp của ta thì thế nào?
Nói xong, hắn móc từ trong lồng ngực ra một quyển thư tịch đã buộc chỉ, phất phất mấy cái trước mặt Tô Dật, nhưng hai mắt vẫn không rời khỏi xiên thịt nướng.
- Không đổi!
Tô Dật liếc lão giả, trực tiếp cự tuyệt.
Hắn cũng không ngốc, hai mắt vừa liếc nhìn cũng biết quyển thư tịch buộc chỉ kia tuyệt đối không phải công pháp gì, tin hắn mới có quỷ.
Một xiên thịt nướng đổi lại một bộ công pháp, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.
- Ực!
Lão giả cũng không buồn bực, chẳng qua cổ họng hoạt động, nuốt vài hớp nước miếng, lỗ mũi còn không ngừng hít hít, nghe mùi thịt, rõ ràng là tham ăn cực kỳ.
- Thiếu niên, ngươi hãy suy xét kỹ, qua thôn này cũng không có phòng trọ! Công pháp của lão hủ thiên hạ ít có, dùng để đổi thịt nướng của ngươi, tuyệt đối là tiện nghi cho ngươi!
Lão giả trịnh trọng nói.
- Lão lừa gạt ngươi có phải theo dõi ta hay không, tại sao đi đâu cũng có thể gặp ngươi vậy?
Tô Dật bất mãn, liếc lão giả nói.
Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, đã là lần thứ ba đụng phải lão lừa gạt này rồi, chẳng lẽ Tô Dật hắn dễ bị lừa gạt như vậy sao?
- Người thiếu niên, ta và ngươi lần đầu tiên gặp mặt, tại sao lại nói ta theo dõi ngươi?
Lão giả sửng sốt, nghi ngờ hỏi.
Điều này khiến cho mấy người Tô Dật, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Tô Tiểu Soái đều kinh ngạc trong chốc lát.
Bọn họ rõ ràng xế chiều mới gặp nhau, lúc này mới qua mấy canh giờ, lẽ nào lão lừa gạt này đã không nhớ rõ bọn họ?
- Chẳng lẽ hắn không chỉ là lão lừa gạt, còn có chút thần trí mơ hồ?
Tô Dật cau mày, suy nghĩ.
Nhìn lão giả này nói chuyện tựa hồ không giống làm bộ, nếu quả thật như vậy, vậy sợ rằng đầu óc người này thật sự có chút vấn đề.