Chương 1015
Không thấy!
Nghe thấy câu hỏi của Nhiễm Kiếm Hiên, Quý Thiên Phục gọn gàng trả lời.
- Quý Thiên Phục, tiểu tử kia vừa mới xuất hiện lại lập tức biến mất, mà chung quanh đây cũng chỉ có người của Huyền Kiếm Môn các ngươi, đừng nói là bị ngươi giấu đi rồi?
Dương Bách Côn lại tiến lên một bước, đe dọa nhìn Quý Thiên Phục, lớn tiếng quát hỏi.
Trong lòng hắn thật sự khó chịu, hơn nữa cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu tử kia đột nhiên lại biến mất, cũng không phải Dương Bách Côn thật sự cho rằng Quý Thiên Phục đã giấu người đi, khả năng này quá nhỏ.
- Hừ!
Quý Thiên Phục hừ lạnh một tiếng, trong hai tròng mắt hiện ra quang mang rừng rực, tầng tầng quang huy màu xanh biếc lượn lờ quanh người hắn, lực lượng Nguyên Hoàng cảnh sôi trào.
Chỉ nghe Quý Thiên Phục lạnh lùng nhìn Dương Bách Côn, đột nhiên nói:
- Đệ tử Huyền Kiếm Môn ta tới đây rèn luyện, nước giếng không phạm nước sông, nếu Dương Bách Côn ngươi muốn gây chuyện..., vậy liền trực tiếp phóng tới đây là được, xem Quý Thiên Phục này có sợ ngươi không!
Kèm theo, một trận nguyên khí thủy thuộc tính kinh khủng ba động trong hư không, lục sắc quang mang phóng lên cao.
Thái độ Quý Thiên Phục hết sức cường ngạnh, không nhúc nhích nhìn Dương Bách Côn, dáng vẻ giống như đang nói..., ngươi muốn động thủ, Quý Thiên Phục này sẵn sàng phụng bồi!
- Không có là tốt nhất!
Lúc này Thời Nhiễm Kiếm Hiên lại lên tiếng, nói:
- Ta cũng không tin Huyền Kiếm Môn sẽ giấu người, chúng ta tiếp tục đi tìm!
Mặc dù nói như thế, nhưng ánh mắt Nhiễm Kiếm Hiên vẫn quanh quẩn trong đám người Huyền Kiếm Môn một hồi lâu.
Hơn nữa người hắn chú ý nhiều nhất, chính là người thanh niên chừng hai mươi tuổi phía sau Quý Thiên Phục.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không phát hiện ra đầu mối gì, chỉ có thể từ bỏ.
- Hừ!
Nhìn Nhiễm Kiếm Hiên dẫn người rời đi, Dương Bách Côn lại hừ lạnh.
Sau đó cũng không lưu lại nữa, mang theo mọi người lập tức rời đi.
Hai người này cũng không biết tin hay không tin, nhưng thật sự không muốn phát sinh xung đột với Quý Thiên Phục, bởi vì thực lực của Huyền Kiếm Môn thật sự rất cường đại.
Trên thực tế, bọn họ cũng hoàn toàn không biết giữa Tô Dật và Huyền Kiếm Môn tồn tại liên quan gì.
Người thiếu niên bọn họ vẫn tìm kiếm vừa rồi đã đứng ngay trước mặt bọn hắn.
- Phù...
Sau khi người của Kim Đao Tông và Thất Tinh Kiếm Tông rời đi, Quý Hàm Nặc mới thở ra một hơi, le lưỡi.
Ở cách đó không xa, đám đệ tử Huyền Kiếm Môn cũng đưa mắt nhìn nhau.
Vừa rồi bọn họ chịu áp lực quá lớn, hơn mười vị Nguyên Hoàng cảnh cường giả đồng thời xuất hiện, tựa hồ khiến bọn họ khó có thể hô hấp.
Hơn nữa, có một số đệ tử cũng đã nhìn ra, tựa hồ người của hai tông kia đang muốn tìm nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh tong chủ.
Chỉ có điều, vừa rồi môn đã dặn dò tất cả bọn họ, không được nói lung tung.
- Một lần nữa đa tạ Quý chưởng môn!
Đợi sau khi những người đó rời đi, Tô Dật lại thi lễ với Quý Thiên Phục, tỏ vẻ cám ơn.
Tấm nhân tình này có chút lớn rồi, khiến Tô Dật tự dặn lòng phải nhớ kỹ.
- Ta đã nói không cần cám ơn ta!
Khí tức bá đạo uy nghiêm của Quý Thiên Phục lúc trước chậm rãi tản mát, hắn nhìn Tô Dật, nói:
- Ngươi có muốn cùng ta trở về Huyền Kiếm Môn không, nơi đó tuyệt đối an toàn, Thất Tinh Kiếm Tông và Kim Đao Tông không thể dám vào đó lục soát!
Lời nói của hắn rất thành khẩn, nhìn ra được là thật tâm muốn mời mọc Tô Dật.
Vừa nghe Quý Thiên Phục nói như vậy..., Quý Hàm Nặc lập tức tập trung, hai mắt chăm chú nhìn Tô Dật, tựa hồ đang mong đợi hắn đồng ý.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người, Tô Dật đột nhiên có chút lúng túng, nói:
- Không cần Quý chưởng môn, chuyện hôm nay vãn bối xin ghi nhớ trong lòng!
- Được rồi!
Quý Thiên Phục cũng không bắt buộc, chẳng qua nói:
- Vậy ngươi đi cùng chúng ta một đoạn đi, có Huyền Kiếm Môn ta đi cùng, sẽ tương đối an toàn hơn. Ngoài ra, ta cũng muốn thương lượng với ngươi một số chuyện.
- Được!
Tô Dật gật đầu đáp ứng.
Mọi người rất nhanh lên đường, các lão cường giả và đệ tử của Huyền Kiếm Môn đi trước, xuyên qua khu rừng.
Ba người Quý Thiên Phục, Quý Hàm Nặc, Tô Dật cố ý rơi lại phía sau, theo sát từ xa, nói chuyện.
- Tính ra, tiểu tử ngươi có ơn với Huyền Kiếm Môn ta trước, coi như ta trả nợ nhân tình cho ngươi!
Quý Thiên Phục vừa đi vừa nói với Tô Dật:
- Cho nên chuyện hôm nay, ngươi không cần quá để ý, cứ xem như chúng ta không ai mắc nợ ai!
Vừa nói, Quý Thiên Phục lại chăm chú nhìn Quý Hàm Nặc ý tứ.
Nếu như không phải vì nữ nhi của mình..., với tính tình của Quý Thiên Phục mình, có chủ động tới cứu Tô Dật hay không.
Nhưng chuyện đã đến bước này, tâm tư Quý Thiên Phục cũng bắt đầu có chuyển biến cực lớn.
Hắn có thể nhìn ra Tô Dật bất phàm, lúc trước khi cứu hắn, tu vi của tiểu tử này là Nguyên Hư cảnh nhất trọng.
Thực lực như thế, cho dù đặt trong những thế lực nhất lưu, tuyệt đối cũng là số một!
Nhưng quan trọng nhất là, lúc này cách ban đầu bao lâu, khi đó Tô Dật hình như mới là Nguyên Chân cảnh tam trọng.
Tốc độ tu luyện này quả thực có thể gọi là “yêu nghiệt.
- Ta cũng không dài dòng với ngươi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề!
Quý Thiên Phục trầm ngâm một lát, nói:
- Ta biết bên cạnh ngươi đã tụ tập mấy vị Nguyên Hoàng cảnh và Yêu Hoàng cảnh cường giả, hơn nữa cũng vô cùng cường hãn, thực lực của ngươi có lẽ đã không thua gì thế lực tam lưu bình thường. Ta không biết ngươi có lai lịch ra sao, cũng không biết thân phận của ngươi, nhưng hiện tại ta càng ngày càng coi trọng ngươi. Cho nên, ta muốn kết làm minh ước.
Nói xong, Quý Thiên Phục lẳng lặng nhìn Tô Dật.
Hắn biết, nếu tiểu tử này có thể tập hợp mấy vị Hoàng cảnh cường giả, tất nhiên có thủ đoạn của mình, sau lưng có lẽ cũng tồn tại thế lực cường đại gì đó.
Ở Hỗn Loạn Vực, có thể tìm được đồng minh tin cậy cũng không dễ dàng, vốn dĩ Quý Thiên Phục rất hiểu rõ, phẩm tính của tiểu tử này đáng tín nhiệm.
Quan trọng nhất là, thực lực sau lưng của hắn cũng rất mạnh.
- Quý chưởng môn muốn liên thủ với ta? Chẳng lẽ không sợ đồng thời trở thành kẻ địch với Thất Tinh Kiếm Tông và Kim Đao Tông sao?
Nghe thấy lời nói của Quý Thiên Phục, Tô Dật nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Hắn cũng rất buồn bực, theo lý mà nói, tìm một đồng minh lại kèm theo hai địch nhân cường đại, khoản mua bán này có lời mới lạ.
- Dĩ nhiên sợ!
Quý Thiên Phục cười nói:
- Cho nên ta với ngươi kết minh, ban đầu nhất định phải tiến hành âm thầm, nếu không, đối với hai chúng ta đều rất bất lợi. Dù sao, Huyền Kiếm Môn ta và Thanh Minh Tông đã tồn tại thâm cừu đại hận từ lâu, nếu bại lộ quan hệ của chúng ta, đối với ngươi cũng không có lợi. Nói trắng ra là, hiện tại ta cũng không lấy được cái gì của ngươi, chẳng qua nhìn trúng tiềm lực của ngươi mà thôi.
Quý Thiên Phục nói cực kỳ chân thật, không giống đang nói đùa.
- Quý chưởng môn quả nhiên thẳng thắng!
Tô Dật gật đầu, cũng cảm thấy thư thái vì thái độ của Quý Thiên Phục.
Như vậy nói công bằng, Tô Dật ngược lại cảm thấy tương đối có thể tin.
Nhưng, trong lòng hắn đang nghĩ đến một chuyện khác, Tô Dật rất muốn nói cho Quý Thiên Phục, mình cũng đối địch với Thanh Minh tông, Uông thiếu gia chính là chết trong tay hắn.
Dĩ nhiên Tô Dật sẽ không nói chuyện này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
- Ngươi suy nghĩ kĩ đi, không cần vội trả lời!
Quý Thiên Phục lên tiếng, quay sang nói với Tô Dật:
- Mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải lên đường, tới Cửu Tinh thành, tham gia Liên Minh đại hội, nếu như ngươi cũng đi..., thì có thể đồng hành. Chuyện vừa nói, chúng ta cũng có thể đợi sau Liên Minh đại hội rồi mới quyết.
Liên Minh đại hội cũng đã sắp tới.
Địa điểm cử hành cách nơi này cũng không gần, cần phải lên đường trước.
- Được!
Tô Dật gật đầu, nói:
- Nhưng ta cũng không biết khi nào mới có thể lên đường, đến lúc đó nếu không có tin tức, Quý chưởng môn không cần chờ ta, đến nơi sẽ gặp lại.
Tô Dật lặng yên ghi nhớ cái tên “Cửu Tinh thành, thì ra Liên Minh đại hội cử hành ở nơi này.
- Đến lúc đó trong đại hội, hi vọng ngươi quan tâm Hàm Nặc một chút.
Quý Thiên Phục nhìn Tô Dật, ngay sau đó lại nhìn Quý Hàm Nặc, ánh mắt thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì.
Quý Thiên Phục không khó tưởng tượng, với thực lực của Tô Dật, đến lúc ở Liên Minh đại hội, chắc chắn sẽ vô cùng nổi bật.
Cho nên, nếu như hắn có thể trông nom đệ tử của Huyền Kiếm Môn, đây tuyệt đối là một chuyện rất tốt.
- Nếu như ta có thể làm được, thì tiện tay làm thôi!
Tô Dật gật đầu, sau đó ôm quyền nói với Quý Thiên Phục và Quý Hàm Nặc:
- Quý chưởng môn, Hàm Nặc cô nương, các ngươi đưa tới chỗ này thôi, ta sắp đến nơi cần đến rồi, hai người trở về đi. Hôm nay có nhiều bất tiện, cũng không thể mời các ngươi chung chà, sau này nếu có cơ hội..., xin mời đến Bá Vương tông của ta uống trà.
Sau khi phán đoán phương vị, Tô Dật biết mình còn cách địa bàn Âm Dương Minh Hoàng chiếm cứ không xa, cho nên lập tức nói lời từ biệt Quý Thiên Phục và Quý Hàm Nặc.
- Được, chúng ta sau này còn gặp lại!
- Gặp lại!
Quý Thiên Phục và Quý Hàm Nặc cũng không giữ hắn, chỉ lẳng lặng gật đầu, nói lời từ biệt Tô Dật.
Nhưng có thể nhìn thấy trong đôi mắt lấp lánh của thiếu nữ đã buồn sầu hơn một chút.
- Cha, cha thật sự muốn liên thủ với hắn sao?
Nhìn thân ảnh Tô Dật rất nhanh biến mất trong khu rừng, Quý Hàm Nặc một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần, hỏi cha mình.
- Ta sớm đã cảm thấy người này không đơn giản, nhưng hôm nay hắn bày ra năng lượng hoàn toàn không giống như trước kia ta từng thấy! Hắn trưởng thành quá nhanh, cường giả bên cạnh cũng rất nhiều. Theo ta đoán, không đến mấy năm, hắn sẽ chân chính quật khởi, đến lúc đó Huyền Kiếm Môn có thể với tới hay không còn chưa biết.
Quý Thiên Phục trầm tư chốc lát, tiếp tục nói:
- Cho nên, ta nghĩ trước khi hắn còn chưa chân chính trưởng thành, mượn ba phen mấy bận sâu xa, dễ dàng móc nối quan hệ. Nói là kết minh, trên thực tế trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ sẽ không có đồng minh chân chính, dù sao hai chúng ta đều có địch nhân cường đại của mình.
- Thì ra là như vậy.
Quý Hàm Nặc mấp máy miệng, trong đôi mắt nổi lên rung động kỳ dị.
Ngay sau đó, chỉ nghe Quý Thiên Phục lại cười trêu chọc nhìn con gái mình, nói:
- Thật ra ta làm như vậy, cũng là vì con!
Khuôn mặt Quý Hàm Nặc đỏ bừng.