← Quay lại trang sách

Chương 1041

Đối với ba người Trần Xử An, Trầm Hồng, Diệp Hạo Không bọn họ mà nói, bọn họ chính là tán tu, nếu như muốn gia nhập vào một cái tông môn, đã sớm có thể làm như vậy, nhưng sự thực không được.

Bình thường tán tu đều nghèo rớt mồng tơi, chẳng qua theo trình độ nào đó đi lên mà nói, làm tán tu cũng có chỗ tốt của nó.

Bằng không, cường giả Nguyên Hoàng kỳ giống như Tây Vô Tình, đồng thời còn có thân phận Ngự Hồn Sư, vô luận là gia nhập vào bất cứ một cái thế lực nào trong sáu lục ba châu nhất hải, đều sẽ được tôn sùng là thượng khách!

- Được, các vị có thể tùy thời nói kết quả cho ta!

Tô Dật gật đầu, hắn cũng không tính cưỡng cầu ba người này cái gì, chẳng qua trong lòng cũng rất chờ đợi bọn họ có thể gia nhập vào.

Bởi vì hắn có không gian thần bí, còn có Linh Dịch chí bảo, lấy thiên phú ba người này, tuyệt đối có thể trong vòng thời gian ngắn trùng kích cảnh giới càng cao.

- Đa tạ Tô Dật huynh đệ!

Trần Xử An đáp, tâm lý cũng có một ít cảm giác kỳ quái.

Thẳng đến bây giờ bọn họ mới biết, hóa ra Tô Dật chính là tông chủ Bá Vương tông, hôm nay ở trên quảng trường có tin đồn, hình như Bá Vương tông vẫn tồn tại mấy tôn cường giả Hoàng Cấp cường đại, bằng không làm sao có thể ở dưới sự kìm kẹp giữa Thất Tinh Kiếm tông cùng Kim Đao Tông, gây ra động tĩnh khổng lồ như vậy?

- Tô Tiểu Soái còn chưa có trở lại sao?

Tô Dật gật đầu, ngược lại nhìn phía cửa.

- Cũng nhanh thôi, chẳng qua cửu tinh cũng thật lớn, tìm được người Huyền Kiếm môn trở về đây, cũng cần một ít thời gian.

Tây Vô Tình ở bên cạnh đáp.

Sau khi người Huyền Kiếm môn nén giận rời đi, Tô Dật ở trên lôi đài đã dùng ánh mắt bảo Tây Vô Tình, đi theo bọn hắn.

Tô Tiểu Soái đang khò khò ngủ say vừa nghe có việc, tinh thần lập tức phấn chấn, không để ý đến Tây Vô Tình, tự nhiên bay đi.

Tính toán thời gian, lúc này cũng nên trở lại rồi.

Chính ở thời điểm mọi người đang suy nghĩ như vậy, cửa phòng bị người trực tiếp đẩy ra, một chú chim nhỏ tiến vào, không phải Tô Tiểu Soái thì còn là ai!

- Lão đại!

Tô Tiểu Soái hạ xuống bả vai Tô Dật.

Nó vừa mở miệng nói chuyện, lập tức khiến Trầm Hồng cùng Diệp Hạo Không bên trong căn phòng kinh sợ.

- Yêu... Yêu Hư Cảnh?

Hai gã tán tu hoảng sợ, một con chim nhỏ xấu xí như vậy, lại là một tôn Yêu Hư Cảnh?

Tô Tiểu Soái chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, liền không để ý đến hai người này.

Mà ngay tại lúc này, ngoài cửa có mấy đạo thân ảnh theo đuôi mà vào.

Người đi đầu, vóc người cao lớn, khí chất nho nhã, chính là chưởng môn Quý Thiên Phục Huyền Kiếm môn.

Sau lưng là Quý Hàm Nặc cùng Du Văn Huyền cùng nhau đi đến.

- Tô Dật tiểu huynh đệ!

- Tô Dật!

Quý Thiên Phục cùng Quý Hàm Nặc đều mỉm cười mở miệng với Tô Dật.

- Ta đang chuẩn bị đi tìm mọi người, không nghĩ tới Quý chưởng môn lại trực tiếp tới đây.

Tô Dật cười đáp lễ, quả thật chuyện này cũng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ha ha, ta không có chuyện gì khác, lần này tới chính là chúc chúc mừng Tô Dật tiểu huynh đệ, thành công lấy được một cái tư cách tham gia đại hội!

Quý Thiên Phục thành thật nói, nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện lên ý vị phức tạp.

Quý Hàm Nặc sau lưng ông ta cũng như vậy, vừa vui mừng cho Tô Dật, vừa bởi vì tình huống tông môn mình gặp phải mà oán giận.

- Đa tạ Quý chưởng môn cùng Hàm Nặc cô nương!

Tô Dật gật đầu với niên sau lưng Quý Thiên Phục, xem như là lễ ra mắt.

Mà về sau, Tô Dật tuyệt không quanh co lòng vòng, trực tiếp tiến cử ba người Trần Xử An, Trầm Hồng, Diệp Hạo Không cho Quý Thiên Phục.

Đây cũng là mục đích chủ yếu nhất của Tô Dật, nếu như là bình thường, hắn sẽ không quản việc này.

Nhưng vừa may hôm nay Huyền Kiếm môn bị Thanh Minh tông tính kế, lại thêm ba người Trần Xử An cũng bị người ta lừa.

Tô Dật đều quen biết hai bên, quan hệ cũng tạm được, cho nên vui vẻ làm người trung gian, vì nhóm bọn họ xây cầu dắt mối.

Rất nhanh, Quý Thiên Phục trò chuyện với ba người Trần Xử An, sau một hồi công phu, liền quyết định hợp tác.

Ngày mai Huyền Kiếm môn còn có một lần lên đài tranh đoạt, ba người Trần Xử An gia nhập vào, cũng tăng cường thật nhiều thực lực tổng hợp của bọn họ.

Đám người Quý Thiên Phục cùng Trần Xử An, đều biểu đạt lòng biết ơn đối với Tô Dật, sau đó hai bên cũng không có ở nơi này lâu, mà chào hỏi rời đi.

Trong nháy mắt đi ra cửa phòng, Quý Hàm Nặc quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Tô Dật thật sâu.

Mà Tô Dật cũng nhếch nhếch miệng, cười nhu hòa đối với nàng, hành động này làm cho Quý Hàm Nặc hơi cúi đầu, sau đó bước qua cửa, rất nhanh liền biến mất dạng.

- Xem ra tiểu nha đầu này, có chút ý tứ đối với ngươi!

Đám người kia làm như không thấy, nhưng đã đem hết thảy chuyện này nhìn ở trong mắt, Tây Vô Tình mở miệng, nhẹ khẽ cười nói.

Ánh mắt liếc nhìn Tô Dật, trên khuôn mặt tiểu tử này lại có vài phần quẫn bách.

- Nào có chuyện đó.

Tô Dật trừng mắt với Tây Vô Tình, quay đầu trở về phòng.

Quý Hàm Nặc đã từng trợ giúp hắn mấy lần, một lần là đánh chết bốn vị hộ pháp Kim Đao Tông, bị nàng tận mắt nhìn thấy, nhưng che giấu đi.

Lại một lần nữa chính là thời điểm Kim Đao Tông cùng Thất Tinh Kiếm tông toàn lực truy kích Tô Dật, Quý Thiên Phục đột nhiên xuất hiện, mang Tô Dật đi, làm cho hắn thoát thân càng thêm ung dung.

Về sau nghe Quý Thiên Phục nói, chính Quý Hàm Nặc đã khẩn cầu Quý Thiên Phục đi làm, có thể thấy được nàng đối với Tô Dật không có cạn tình cạn nghĩa.

Thật ra hắn đối với Quý Hàm Nặc cũng không có ác cảm, chỉ có điều yêu mến cỡ nào cũng có chút mơ hồ, loại sự tình này vẫn nên thuận theo tự nhiên, tất cả xem duyên phận.

Tô Dật chợt nhớ tới, ban đầu ở trong nham động trên hòn đảo nhỏ kia, lúc Tô Dật vì thiếu nữ rịt thuốc chữa thương, quang cảnh kiều diễm lại hiện lên bên trong não hải, làm cho Tô Dật hai đời xử nam, khó tránh khỏi cảm giác cả người xao động.

- Cầm thú!

Tô Dật thầm mắng mình vô sỉ, một người quang minh chính trực vĩ đại như mình, tại sao có thể suy nghĩ loại sự tình này, thật không biết xấu hổ.

- Có phải tiểu tử ngươi, đã trải qua sự tình gì ta không biết đúng không?

Mắt thấy khuôn mặt Tô Dật thay đổi tới lui, Tây Vô Tình ở bên cạnh trêu đùa.

- Hắc hắc...

Không chỉ có Tây Vô Tình, mà mấy người Tô Tiểu Soái, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Hoàng Kiện, Phệ Linh Hoàng cũng cười không ngớt, mỗi người đều dùng ánh mắt bí hiểm nhìn Tô Dật, dường như nghĩ tới cái gì.

- Không có!

Tô Dật tức giận lườm bọn họ một cái.

Hắn không để ý tới mấy người này nữa, tự nhiên suy nghĩ nổi lên một vài vấn đề.

- Tiểu tử, ngươi muốn cho Huyền Kiếm môn cùng mấy vị tán tu kia nợ ân tình, vì sao không trực tiếp xuất ra danh ngạch Bá Vương tông cho nhóm bọn hắn. Nhất là ba gã tán tu kia, vì để lấy được ba cái danh ngạch đại hội này, bọn họ có thể trực tiếp gia nhập vào Bá Vương tông cũng không chừng.

Đột nhiên, Tây Vô Tình đi tới bên người Tô Dật, đổ vào trong miệng một ngụm rượu, rồi nói ra.

Bá Vương tông đã thành công lấy được một cái danh ngạch đại hội, nhưng chỉ có một mình Tô Dật, hoàn toàn có thể mang mười chín cái danh ngạch còn dư lại tặng cho những người đó.

- Như vậy cũng được sao?

Đột nhiên Tô Dật sững sờ, nhìn Tây Vô Tình hỏi.

Hắn cho rằng chỉ có một mình mình tham gia thi đấu lôi đài, nên Bá Vương tông chỉ có một danh ngạch,giờ nghe ý tứ đại ca, dường như không phải như vậy?

- Mỗi cái tông môn đều có hai mươi danh ngạch, liên minh chỉ biết tông môn tham dự vào làm sao lấy được tư cách, căn bản không thèm để ý các ngươi phái ai đi tham gia vòng kế tiếp. Có vài thế lực ở trên đài thủ lôi, bắt được tư cách, nhưng lại hao tổn nhân lực, cuối cùng vẫn sẽ cho người khác dùng danh ngạch, đi tham gia vòng kế tiếp. Cho nên nói, Bá Vương tông còn có mười chín cái danh ngạch, có thể lấy ra làm ân huệ.

Tây Vô Tình suy nghĩ một chút, rồi giải thích cho Tô Dật.

- Còn có loại cử động này?

Tô Dật cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chẳng qua ngay sau đó, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ mừng như điên.

- Phát phát!

Tô Dật cười tươi như đóa hoa, còn không ngừng xoa xoa hai tay, liếm môi, trong con ngươi bắn ra lục quang sáng chói, tựa như soi đói nhìn thấy thức ăn, không ngừng hắc hắc nói:

- Lần này phát tài to rồi!

Mọi người trong nhà thấy vẻ mặt hắn như thế, sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

- Lão đại, có phải ngươi uống lộn thuốc hay không?

Tô Tiểu Soái lập tức nhảy từ bả vai Tô Dật xuống, muốn cách con bệnh này xa một chút.

Tây Vô Tình cũng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Dật, hoàn toàn không biết trong đầu người này lại nghĩ tới điều gì.

- Hắc hắc...

Dường như cảm thấy hình tượng của mình có vấn đề, Tô Dật cười đắc ý, thu hồi vẻ kích động, hướng về phía mọi người hỏi

- Bá Vương tông chúng ta còn có mười chín cái danh ngạch, các ngươi nói, nếu như ta mang những danh ngạch này bán đi, giá cả như nào sẽ tương đối thích hợp?

- Con mẹ nó? Còn có thể có động tác như vậy?

Lúc này, đến lượt mấy người Tây Vô Tình chấn kinh rồi, bọn họ thực sự không hiểu nổi não Tô Dật nữa, làm sao lại nghĩ đến bán danh ngạch?

Chẳng qua suy nghĩ một cái, chuyện này không phải không thể thực hiện được.

Rất nhiều thế lực tới tham gia liên minh đại hội, chính là muốn đi qua vòng sơ tuyển, đạt được một trong mười cái tư cách.

Nhưng điều này thật sự quá là khó khăn, tuyệt đại đa số thế lực đều sẽ bị quét xuống.

Nếu như Bá Vương tông lập tức xuất ra mười chín cái danh ngạch đi bán, có thể tưởng tượng, sẽ có rất nhiều người chen đến bể đầu.

Chỉ cần giá cả hợp lý, hoàn toàn không lo không thể nhân cơ hội này phát tài một phen!

- Một xuất bán mười vạn nhị tinh Nguyên Thạch thế nào, cái giá tiền này hợp lý không?

Vẻ mặt Tô Dật lại trở nên hưng phấn, làm như thế nào cũng không che giấu được sự kích động trong nội tâm.

- Hình như hơi ít, Thất Tinh Kiếm tông treo giải thưởng ta, hai trăm ngàn nhị tinh Nguyên Thạch. Coi như là tông môn tam lưu bình thường, cũng sẽ không nguyện ý cầm mười vạn nhị tinh Nguyên Thạch đổi lấy một suất.

Tô Dật bóp bóp ngón tay, bắt đầu tính toán số nợ, suy tính làm sao định giá hợp tình hợp lý.

- Vậy hai vạn được rồi, nếu vẫn thiếu thì coi như ta có chút thua thiệt.

Tô Dật mở miệng, không ngừng lẩm bẩm, chỉ cảm thấy hai vạn nhị tinh Nguyên Thạch một suất, chắc là chuyện người khác có thể tiếp nhận, còn đối với mình cũng không tính là thua thiệt.

- Trong mắt tên này chỉ có tiền!

Đám người Tây Vô Tình đều bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt Tô Dật, bọn họ chỉ cảm thấy tông chủ chính là một tên tham tiền.

Nhất là Tây Vô Tình, tính cách tiểu tử này thể hiện ra không nên hay thay đổi.

Đây là thiếu niên nói ra câu "Đan sử long thành vô phi tương, diệc hữu thiết huyết hàn thương" khí phách kia sao?