← Quay lại trang sách

Chương 1055

Ngươi đi đi.

Tô Dật nhìn Tang Minh đó một cái, sau đó quay đầu, nói với man yêu thú loại khỉ.

Man yêu thú này là dựa theo phân phó của mình, ở đây quan sát xung quanh, Tô Dật không muốn thấy nó chết trong tay Tang Minh.

Man yêu thú này giống như được đại xá, hoan hô một tiếng, kéo theo thân hình đã có thương thế chạy ra rất nhanh.

Nhìn tất cả những điều này, Tang Minh không có bất kỳ động tác gì, hoàn toàn là để mặc cho man yêu thú đó đào tẩu.

Tô Dật nhìn hắn một hồi, thấy đối phương cũng không nói gì, cảm giác rất không thú vị liền muốn rời đi, tiếp tục tìm kiếm bảo vật.

- Tô Dật.

Mà đúng vào lúc này, Tang Minh cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm khiến người ta có một loại cảm giác âm trầm.

Mắt thấy Tô Dật sắp đi qua bên cạnh, tam xoa kích trong tay hắn chém ra, thân hình của Tô Dật cũng bị cản lại.

- Ta không có thời gian lải nhải với ngươi, tránh ra!

Tô Dật thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói.

Mình và Tang Minh này không quen biết nhau, cũng là lần này trước lúc tiến vào bí cảnh mới chính thức gặp nhau lần đầu tiên, vậy mà đối phương không ngờ lại muốn xuất thủ với mình, điều này khiến cho Tô Dật rất không vui.

- Gần đây thanh danh của ngươi rất lớn! Đánh với ta một trận đi, để ta xem ngươi có tư cách trở thành đá lót chân trên con đường tu hành của ta hay không.

Tang Minh mặt không biểu tình, giống như một người chết đờ đẫn lên tiếng.

Tô Dật vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa thì tức tới bật cười, thế nhân đúng là người nào cũng có, Tang Minh này là lần đầu tiên tiếp xúc với mình, không ngờ lại chỉ coi Tô Dật hắn như một hòn đá lót chân, đồng thời còn muốn nghiệm chứng.

Nếu không phải thật sự không có tâm tình để tốn thời gian với một người như vậy, Tô Dật đúng là sẽ ra tay dạy hắn làm người như thế nào!

- Nếu ta nhớ không lầm nói, Huyền Âm Môn cũng chỉ là một thế lực nhị lưu mà thôi, khẩu khí này của ngươi không khỏi cũng quá lớn đấy.

Nhìn tam xoa kích chắn ngang trước người, Tô Dật lườm Tang Minh một cái, lạnh lùng nói:

- Nếu muốn tìm đá lót chân, vậy tam đại nhất lưu thế lực cũng có không ít, giống như Tần Vũ Sinh, Kinh Kỳ Nhiên, Vu Cửu U, Phù Động Huyền, ngươi có gan thì đi khiêu chiến đi! Thắng được bọn họ, ngươi mới có tư cách đến khiêu chiến ta!

Tô Dật cũng không phải sợ phiền phức, lôi ra mấy vị đệ tử kiệt xuất nhất của tam đại nhất lưu thế lực này để làm nhục Tang Minh này.

Nghĩ đến Tang Minh, đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của Huyền Âm Môn này có mạnh tới mấy, cũng không thể nào mạnh hơn được mấy người đó!

Mà đối với người cùng thế hệ trong đại hội của Hỗn Loạn Vực lần này, Tô Dật có lòng tin, có thể từ trên cao nhìn xuống mọi người!

- Cuồng vọng nhỉ! Hy vọng thực lực của ngươi cũng lợi hại như cái miệng này của ngươi!

Tang Minh lạnh giọng nói:

- Ta đương nhiên biết mình không phải là đối thủ của mấy người đó, nhưng không cần bao lâu nữa, ta cũng sẽ từng bước từng bước giẫm toàn bộ bọn họ dưới chân! Chỉ là hiện giờ, người mạnh nhất trong thế lực nhị lưu, mới là đá lót chân thích hợp nhất của ta! Tô Dật ngươi hoành không xuất thế trong Liên Minh đại hội, lại là quán quân của Trung Châu Thánh Võ đại hội, chắc hẳn so với đám Hồng Kiếm Thu, Doãn Thượng Nguyên thì mạnh hơn một chút! Thực lực như vậy, vừa hay có thể làm đá mài cho ta tu hành!

Vừa dứt lời, cánh tay Tang Minh rung lên, lập tức tam xoa kích trong tay đột ngột đấm thẳng về phía ngực Tô Dật!

- Ngươi, không thể cự tuyệt!

Tang Minh nói, một lời không hợp, không ngờ trực tiếp động thủ.

Phong mang trên Ttm xoa kích bắn ra, trong núi rừng đột nhiên sinh ra một cỗ âm phong, giống như từ U Minh địa phủ thổi tới, có tiếng quỷ khóc thần gào vang lên, khiến da đầu người ta ngứa ran!

Dưới khí tức này, Tô Dật chỉ cảm thấy linh hồn của mình cũng giật thót, nhưng trong nháy mắt liền bình ổn.

- Không thể cự tuyệt à?

Lãnh ý trong lòng Tô Dật ùa ra, mày nhíu chặt, trên người dâng lên một trận sát ý, lạnh giọng nói:

- Coi ta làm đá lót chân? Ngươi cũng xứng à?

Trong lúc nói, thân hình Tô Dật đột nhiên bay lên trời, nhanh chóng cất cao, quang huy bao bọc lấy người hắn, khiến cho thoạt nhìn trong đêm tối, hắn chói mắt giống như một vầng trăng xanh!

- Bát Hoang Nộ, một cước trấn sơn hà!

Những lời này từ trong miệng Tô Dật vang lên, tóc đen bay múa, một cỗ khí tức bá đạo mãnh liệt từ trong cơ thể hắn ùa ra, giống như lôi đình chi nộ.

Không gian xung quanh nổi lên từng làn sóng gợn kịch liệt, không gian run rẩy, khí diễm ngập trời sôi trào, cảnh tượng khiếp người.

Dưới chân Tô Dật, một vòng xoáy nguyên khí cấp tốc xoay tròn, giống như gió lốc thổi quét, chấn động hư không!

Đối mặtvới tam xoa kích đang tập sát đến, Tô Dật một cước ngang nhiên đạp xuống!

- Ầm.

Đại địa rung chuyển, không khí nổ vang!

Một cước như vậy, hoàn toàn phớt lờ phong mang trên tam xoa kích của Tang Minh, trực tiếp giẫm lên mũi kích!

Nhưng trong nháy mắt hai người tiếp xúc, Tang Minh giống như phải chịu một cự lực giống như Thái Sơn áp đỉnh, thế ép thông qua tam xoa kích trong tay, hoàn toàn truyền tới thân thể hắn!

Trong phút chốc, Tang Minh chỉ cảm thấy tất cả nguyên khí của mình đều đột nhiên sụp đổ, không có sức chống đỡ, nháy mắt tan rã giống như bị bẻ gãy nghiền nát.

Thân hình đang đứng thẳng của hắn bị ép cho cơ hồ gãy cả cột sống, xương cốt cả người kêu răng rắc, hai chân cắm sâu xuống dưới đất, từng khe nứt xuất hiện trên mặt đất, giống như mạng nhện lan ra.

Tam xoa kích trong tay Tang Minh bị đánh bay, bàn tay cầm kích là một mảng huyết nhục mơ hồ, nửa người đã cắm xuống đất.

- Phập...

Tang Minh ngực thắt lại, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, khuôn mặt vốn đã trắng như giấy, giờ càng trở nên trắng bệch!

Nhưng trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện vẻ hoảng sợ và chấn động tới cực độ!

- Không có việc gì thì đừng chọc tới ta, còn có lần sau, ta không ngại phế luôn ngươi!

Tô Dật rơi xuống đất, lạnh lùng liếc Tang Minh một cái, lập tức không quay đầu lại xoay người bỏ đi.

- Sao lại mạnh thế.

Nhìn thiếu niên đó rời đi, trong mắt Tang Minh chỉ còn lại vẻ kinh hãi vô tận.

Hắn bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng, thiếu niên thanh danh vừa lên này không ngờ cường hãn tới như vậy!

Tang Minh hắn cũng chỉ còn cách Nguyên Hư cảnh một bước, tùy thời có thể đột phá, nhưng không ngờ một kích là bại dưới tay Tô Dật, chênh lệch như vậy không khỏi cũng quá lớn rồi!

Nói như vậy, Tô Dật thật sự có thể có trình độ ngang ngửa với đám người Tần Vũ Sinh, Kinh Kỳ Nhiên, Vu Cửu U!

- Phập...

Tang Minh trong lòng đang nghĩ vậy, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.

Một bàn tay của hắn đã huyết nhục mơ hồ, sau khi giãy dụa bò ra khỏi hố đất, mới miễn cưỡng nhặt lên tam xoa kích ở bên cạnh, lảo đảo đứng lên.

Nhìn phương hướng thiếu niên đó rời đi, Tang Minh đứng lặng hồi lâu.

Mà khi hắn xoay người rời đi, từ trong rừng rậm bên cạnh có ba bóng người đi ra.

Ba người do một thanh niên anh khí cầm đầu, đi tới bên cạnh Tang Minh, quan sát một số dấu vết trong hố đất vừa rồi.

- Tang Minh, ngươi vừa gặp man yêu thú cường đại à, hay là bị người của tam đại thế lực đánh!

Thanh niên nnh khí cho dù cảm thấy kinh ngạc và bất ngờ với thương thế trên người Tang Minh, nhưng miệng lại khẽ cười một tiếng.

Trên thực tế, hắn từ dấu vết từ dưới đất đã phán đoán ra, giao thủ với Tang Minh tất nhiên là là nhân loại không nghi ngờ gì nữa.

Có thể đánh cho đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của Huyền Âm Môn bị thương tới như vậy, chắc cũng chỉ có mấy người của Thương Vân điện, Cửu Tinh cốc, Huyết Dương tông là có thể làm được.

- Hồng Kiếm Thu, ngươi chẳng lẽ muốn đánh một trận à?

Đối mặt với sự khiêu khích của thanh niên cầm đầu đó, Tang Minh chống tam xoa kích xuống đất, không ngờ lại nổi lên một cỗ khí tức âm trầm.

Cho dù vừa rồi thảm bại trong tay Tô Dật, nhưng Tang Minh lại không hề e ngại Hồng Kiếm Thu này, cho dù là lúc này đang trọng thương, hắn cũng có lòng tin đánh một trận!

- Hừ, ta không có thời gian đánh với tên điên ngươi. Ngươi muốn tìm đá lót chân thì cũng đừng tìm ta.

Hồng Kiếm Thu hừ lạnh một tiếng, lườm Tang Minh một cái, chuẩn bị dẫn theo hai người phía sau rời đi.

Nhưng trước lúc rời đi, Hồng Kiếm Thu lại quay đầu nói với Tang Minh:

- Đúng rồi, Bá Vương tông Tô Dật đó tu vi cũng không kém, chắc hẳn sau khi tiến vào bí cảnh, cũng sẽ hạ xuống vùng lân cận. Nếu ngươi đụng phải hắn thì nói với đệ tử của Thiên Cương chúng ta, coi như ta nợ ngươi một cái nhân tình.

Hồng Kiếm Thu nói xong lại thoải mái cười to, dường như không quá chú ý tới chuyện này.

Đối với hắn mà nói, lần này tiến vào Triệu Linh bí cảnh, không chỉ là muốn có được chỗ tốt ở nơi này, còn phải đánh chết thiếu niên của Bá Vương tông đó.

Có điều việc này, đối với Hồng Kiếm Thu mà nói cũng chỉ là thuận tay mà làm thôi.

Bá Vương tông chỉ có một người, Thiên Cương bọn họ tổng cộng có năm mươi người tiến vào đây, muốn giết một thiếu niên là rất dễ dàng.

Nếu có thể đủ sớm tìm được tiểu tử đó, cũng có thể sớm giải quyết chuyện này, đỡ chậm trễ tìm kiếm cơ duyên trong bí cảnh.

- Tô Dật?

Mà sau khi nghe thấy lời nói của Hồng Kiếm Thu, Tang Minh không khỏi nhướn mày, trên mặt sinh ra thần sắc cổ quái.

Mắt thấy Hồng Kiếm Thu chuẩn bị rời khỏi, Tang Minh nhíu mày suy nghĩ một thoáng, mới lên tiếng:

- Ta lúc trước có gặp Tô Dật đó.

- Hả?

Hồng Kiếm Thu nghe vậy liền dừng bước, quay đầu lại nhìn Tang Minh, cười nói:

- Ngươi nhìn thấy tiểu tử đó ở đâu?

- Hắn chắc là ở hướng kia, ngươi có thể tìm thử.

Tang Minh liếc về một phương hướng nào đó, khẽ hất cằm, nói với Hồng Kiếm Thu.

Phương hướng hắn chỉ chính là vị trí Tô Dật rời khỏi.

- Ha ha, không ngờ nhanh như vậy đã có tung tích của tiểu tử đó rồi. Lần này, xem như ta nợ ngươi một nhân tình nho nhỏ, có cơ hội nhất định sẽ trả cho ngươi.

Hồng Kiếm Thu cười.

Hắn vẫy tay với Tang Minh, sau đó dẫn theo hai đệ tử của môn rời đi, nhanh chóng đi theo phương hướng Tang Minh vừa chỉ.

Bá Vương tông Tô Dật đó đã được toàn bộ Hỗn Loạn Vực biết tới, lại tạo ra thanh danh hiển hách ở Trung Châu, ngay cả Thánh sơn cũng phải chịu thiệt trong tay hắn.

Nhưng Hồng Kiếm Thu cũng mặc kệ những điều này, nếu dám ở Hỗn Loạn Vực động tới người của Kim Đao tông, vậy chính là xúc phạm tới Thiên Cương môn, tất nhiên phải tru sát!

- Phù.

Nhìn ba người bọn Hồng Kiếm Thu biến mất, Tang Minh lại đứng tại chỗ điều tức một lúc, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí.

Ánh mắt hắn lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.