Chương 1057
Một khi việc này bị tông môn của bọn họ biết được, trưởng bối không khéo sẽ trách tội.
- Không sao không sao, bảo vật cho người có duyên, chẳng ai cưỡng cầu được. Tô Dật đó thực lực rất mạnh, nhưng chí bảo này cũng không nhất định sẽ thuộc về hắn.
Bên cạnh, một đệ tử của Cuồng Đao môn an ủi đồng bạn, đồng thời cũng là an ủi bản thân.
Bọn họ di dời ánh mắt, nhìn thấy man yêu thú loại phi chở ba người, hạ xuống một ngọn núi cách đó không xa.
Cũng khi Tô Dật dưới sự dẫn dắt của người hai tông, tìm được tới sơn môn tàn phá này, phương hướng mà hắn nhắm tới, Hồng Kiếm Thu đã tụ tập bảy tám gã đệ tử Thiên Cương, đang đi tới.
Mà bọn họ cũng rất nhanh phát hiện có người của Cuồng Đao mônvà Tuyệt Thiên tông vội vàng đi đường, ỷ vào ưu thế thực lực tuyệt đối, bắt mấy người tới hỏi, Hồng Kiếm Thu rất nhanh cũng có được tin tức chí bảo xuất hiện.
- Trước tiên cứ mặc kệ Tô Dật đó, xem chí bảo này là gì rồi tính. Bất kể là gì, Thiên Cương ta nhất định phải phải giành được.
Trên khuôn mặt anh khí của Hồng Kiếm Thu tràn đầy tự tin.
Có thể khiến đệ tử của hai đại tông môn toàn lực truy tìm, chắc hẳn không phải là vật đơn giản.
Thiên Cương Bọn họ chính là thế lực nhị lưu, Tuyệt Thiên tông và Cuồng Đao môn là thế lực tam lưu, căn bản không thể chiếm được bảo vật đó.
Cho dù thật sự bị những người đó nhanh chân đến trước, đến lúc đó cũng phải thành thành thật thật nhổ ra cho hắn.
Mang tâm tư như vậy, đoàn người Hồng Kiếm Thu hấp tấp lên đường.
Chỉ có điều, bọn họ không giống như Tô Dật lúc trước, có thể thoải mái bắt một con man yêu thú phi hành thay cho đi bộ, cho nên tốc độ chậm hơn rất nhiều, phải trèo đèo lội suối.
- Lôi Tuyền, các ngươi đang tìm kiếm gì thế?
Tô Dật, Du Văn Huyền, Lâm Băng Dao ba người hạ xuống một ngọn núi, sau khi từ trên lưng man yêu thú nhảy xuống, Du Văn Huyền hỏi một thanh niên áo tím.
- Du Văn Huyền, Lâm Băng Dao, Tô... Tô Dật...
Nhìn thấy ba người đột nhiên xuất hiện này, thanh niên áo tím đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hắn chính là đại đệ tử của Tuyệt Thiên tông, thực lực mạnh nhất, người trong mốn cũng dưới sự truyền tin của hắn mới tìm đến đây, muốn tìm được bảo vật đó.
- Nơi này đã phát hiện bảo vật gì à? Nhìn bộ dạng của các ngươi, giống như cũng rất khó tìm được, hay là chúng ta liên thủ nhé?
Lâm Băng Dao nhìn Lôi Tuyền, cười nói.
Mắt đẹp của nàng ta nhìn lướt qua chung quanh, lúc này đang có mấy tên đệ tử của Tuyệt Thiên tông đi tới đi lui trong đống di tích đổ nát, cẩn thận tìm kiếm gì đó.
- Đúng là phát hiện tung tích của một số thứ, có điều rất khó lấy được, cho nên ta mới triệu tập toàn bộ đệ tử trong môn đến đây, nhưng chắc nhất thời rất khó tìm được.
Nghe thấy lời nói của Du Văn Huyền và Lâm Băng Dao, Lôi Tuyền lắc đầu nói:
- Liên thủ thì thôi, nếu các ngươi đã tới thì tự tìm đi, về phần bảo vật cuối cùng rơi vào tay ai, cứ để xem cơ duyên.
Nói xong, hắn nhìn Tô Dật một cái, sau đó liền lướt đi, tiếp tục tìm kiếm.
Đối với biểu hiện của thanh niên này, Tô Dật không khỏi nhíu mày.
Người này cũng rất rộng rãi, bộ dạng nhìn rất thoáng, cho dù bảo vật cuối cùng rơi vào tay người khác, hắn cũng không quá để ý.
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu.
Tô Dật xoa xoa cằm, thầm nghĩ trong lòng.
- Xem ra bảo vật bọn họ muốn tìm ở gần đây thôi, ngọn núi này là Tuyệt Thiên tông đang tìm, ngọn núi bên kia thì là đệ tử của Cuồng Đao môn.
Du Văn Huyền ánh mắt sắc bén, phát hiện tình huống trên một ngọn núi khác, nơi đó cũng có mấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, đi qua đi lại trong sơn môn đã đổ nát.
- Hai bên kết bạn đồng hành, nhưng lại tách ra tìm kiếm, chỉ có thể chứng tỏ bảo vật đó không phải là cố định một chỗ. Ta càng lúc càng hiếu kỳ, đó rốt cuộc là thứ gì, chẳng lẽ có chân để chạy à?
Lâm Băng Dao nói khẽ.
- Hay là chúng ta cũng cũng chia ra tìm kiếm đi, như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Đúng như lời Lôi Tuyền đó nói, cuối cùng ai có thể có được thì trông vào cơ duyên.
Tô Dật suy nghĩ một lát, nói với Du Văn Huyền và Lâm Băng Dao ở bên cạnh.
- Cũng được!
Hai người gật đầu, lập tức Tô Dật không hề trì hoãn, trực tiếp đi tìm kiếm khắp nơi.
Du Văn Huyền và Lâm Băng Dao cũng tách ra, đều đi đến những nơi khác nhau.
- Bảo vật có thể chạy, rốt cuộc là thứ gì?
Tô Dật đi trong dãy kiến trúc đổ nát, đồng thời cũng suy nghĩ về vấn đề này.
Vật Có thể tự hành động, từ người và man yêu thú ra, hoặc là đồ vật có linh tính, hoặc là linh dược phẩm cấp cao như Bích Huyết Linh Tham.
Vừa rồi Tuyệt Thiên tông đó nói không rõ, nhưng Tô Dật cảm thấy, khả năng là cái sau lớn hơn một chút.
Dưới sự tìm kiếm của hắn, Tô Dật cũng phát hiện, trong những kiến trúc đổ nát này có dấu vết hoạt động của không ít người, đồng thời còn không phải là mới lưu lại gần đây.
Rất rõ ràng, cường giả của liên minh tuyệt đối từng tìm kiếm ở đây, nếu thực sự có tứ tốt, chắc đều bị cướp đoạt hết rồi.
Một hơi tìm hai canh giờ, Tô Dật không có thu hoạch gì.
Nhìn những nơi khác, mọi người cũng vẫn đang cẩn thận thăm dò, nhưng ai nấy đều đã có chút bực mình, hiển nhiên mọi người đều không có bất kỳ tin tức gì.
- Tin tức hẳn là đúng, nhưng thủ đoạn ẩn nấp của bảo vật này quá mạnh mẽ, rất khó phát hiện tung tích.
Tô Dật nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Nếu không thể xác định chân thật chân thật của tin tức, người của Tuyệt Thiên tông và Cuồng Đao môn sẽ không triệu tập tất cả đệ tử sơn môn đến nơi này, mà không để ý tới lợi ích ở nơi khác.
Nhưng nếu dựa theo tình huống như vậy mà tìm, cũng không biết lúc nào mới xong.
- Tìm thêm lát nữa, không có động tĩnh thì rút đi.
Tô Dật cân nhắc một chút, đưa quyết định cuối cùng, không muốn cứ tốn thời gian ở đây.
Hắn xốc lại tinh thần, đi lòng vòng trên một ngọn núi.
Đột nhiên, một đạo quang ảnh chợt lóe lên trong một góc đằng trước, nhanh chóng chui vào đại điện một tòa đại điện đã đổ nát, sau đó thì biến mất.
- Ồ?
Tô Dật giật mình, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ vui mừng:
- Chẳng lẽ...
Hắn không chút nghĩ ngợi, cũng lướt vào đại điện đổ nát.
Vừa rồi quang ảnh đó cũng không lớn, chỉ bằng hai nắm đấm, phát ra hào quang lấp lánh.
Tô Dật không thấy rõ bộ dạng cụ thể của nó, nhưng hình dáng đại khái không ngờ giống như một con man yêu thú nho nhỏ.
- Rất có thể chính là bảo vật bọn họ đang tìm kiếm!
Tô Dật vô cùng kinh hỉ.
Có điều trong nhất thời hắn cũng không thể xác định, đó rốt cuộc là vật gì, không ngờ có thể khiến những đệ tử trẻ tuổi này coi trọng như vậy.
Vấn đề này, chỉ sợ phải chờ sau khi Tô Dật thấy rõ diện mạo cụ thể mới có thể phán đoán.
- Đã chạy đi đâu rồi?
Đại điện u ám đổ nát, có một đạo hào quang từ chỗ đổ nát chiếu vào, khiến cho nơi này có thể thấy rõ được mấy phần.
Tô Dật thu liễm tất cả khí tức, thân hình bồng bềnh cách mặt đất một thước, không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Sau khi hắn lặng lẽ tiến vào đại điện, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đột nhiên trong một góc, một cái đồ nhỏ thò ra, bộ dạng lông lá giống như một con mèo nhỏ, có hào quang chiếu ra.
Sau khi nhìn thấy Tô Dật, mắt nhỏ trên cái đầu lông lá lộ vẻ kinh hãi, lập tức lại lùi về trong góc rất nhanh.
- Đó là.
Tô Dật sửng sốt, lần này hắn đã thấy rõ quang ảnh đó, không ngờ đúng là một con thú nhỏ, bộ dạng kháu khỉnh bụ bẫm, rất kỳ quái.
- Không giống như là man yêu thú, nhưng lại có khí tức của Yêu tộc.
Thông qua một thoáng vừa rồi, cộng với một chút khí tức còn sót lại, Tô Dật đoán ra vật mũm mĩm đó không phải là man yêu thú chân chính.
Mà kỳ quái là, trên người nó lại có khí tức Yêu tộc, cái này là rất mâu thuẫn.
- Chẳng lẽ là...
Bỗng nhiên, Tô Dật giống như nghĩ tới gì đó, cả người đột nhiên giật thót.
- Khí linh! Rất có thể là một con khí linh! Không biết là từ bảo vật thần binh gì!
Tô Dật biết, trình độ của binh khí chia làm: Nguyên binh, huyền binh, linh binh, đạo khí, pháp khí, thánh khí, thần khí.
Mà trong binh khí gặp được bình thường, cơ hồ không có khí linh tồn tại, chỉ có khi trình độ của binh khí đạt tới cảnh giới cực cao mới có cơ hội đản sinh ra khí linh.
Ngoài ra, cho dù bởi vì bắt giữ linh hồn cường đại đưa vào trong binh khí, cũng có thể hình thành khí linh.
Mà bất kể là khí linh xuất hiện từ phương pháp nào, đều phải có một điều kiện tiên quyết như nhau, đó chính là vật chịu tải phải đủ cường đại, nếu không căn bản không thể cất chứa một linh hồn, cho dù là linh hồn không quá cường đại.
Nói một cách khác, binh khí có khí linh, tuyệt đối là chí bảo hiếm có.
- Chẳng trách có thể khiến cho Cuồng Đao môn và Tuyệt Thiên tông coi trọng như vậy!
Trong lòng Tô Dật tràn ngập cảm giác vui sướng, nếu trong bí cảnh này thật sự có thể xuất hiện một kiện pháp khí cường đại thậm chí là thánh khí, vậy thật sự là không uổng chuyến này!
Nhìn tiểu thú khí linh đó rụt đầu lại, Tô Dật sao chịu dễ dàng để nó chạy mất.
- Đừng chạy, mau dẫn ta đi tìm túc thể của ngươi.
Tô Dật mang tâm tư kích động đuổi theo. Nhưng tiểu thú này thật sự rất linh hoạt, tốc độ lại cực nhanh, lập tức chui vào trong một lỗ thủng nhỏ rồi biến mất, khiến cho Tô Dật ngay cả bộ vị khác của nó cũng chưa kịp thấy rõ.
- Không thể để nó chạy mất!
Tô Dật đánh ra một chưởng, tường đại điện bị đánh ra một lỗ thủng, tự mình cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng động tác của tiểu thú ở thật sự quá nhanh, thân hình hóa ra một đạo tàn ảnh, trong lúc chạy giống như là dấu vết từng đạo tia chớp bổ ra.
Với tu vi của Tô Dật, lại phối hợp với nguyên khí thuộc tính gió và thân pháp Phù Diêu Bách Biến Bộ, vẫn không đuổi được.
Chỉ trong nháy mắt, tiểu thú đã lướt xa mấy chục trượng, hơn nửa nhảy nhót vô cùng linh hoạt, chỉ tìm lỗ nhỏ trong góc mà đi, khiến cho Tô Dật đuổi theo phía sau rất sốt ruột.
- Chẳng thèm để ý nhiều nữa!
Nếu đã nhìn thấy khí linh tiểu thú này, Tô Dật khẳng định sẽ không muốn bỏ qua.
Mỗi khi tiểu thú chui vào góc, Tô Dật liền chém ra một đạo quang chưởng, dưới lực lượng cường đại được phát ra, toàn bộ tướng đá chặn trước người đều vỡ nát.
Nhưng vậy hắn mới miễn cưỡi bám theo được phía sau tiểu thú, không đến mức bị bỏ xa.