Chương 1058
Có điều như vậy, trên ngọn núi này cũng phát ra động tĩnh cực lớn, thoáng chốc đã dẫn tới sự chú ý của các nơi khác.
- Là Bá Vương tông Tô Dật, không ngờ hắn cũng tới nơi này.
Có một số người vẫn chưa chú ý thấy sự tồn tại của Tô Dật, lúc này thấy hắn xuất hiện, đồng thời còn làm ra động tĩnh lớn, không khỏi sững sờ sửng sốt.
- Hắn đang làm gì thế?
Rất nhanh có người ngạc nhiên, hành động của Tô Dật quá kỳ quái, liên tục vung chưởng đánh nát trở ngại trước người, giống như đang truy đuổi gì đó.
- Các ngươi mau nhìn phía trước hắn kìa, đó là có phải là tiểu thú chúng ta muốn tìm không?
Có đệ tử của Cuồng Đao tông hét lên, chỉ vào phía trước Tô Dật không xa, nói.
Căn bản không cần hắn nhắc nhở, trên thực tế rất nhiều người đều đã nhìn thấy, trong đống loạn thạch đó, có một đạo quang ảnh đang chạy nhảy, giống như tia chớp, thoáng cái đã biến mất.
Người phát hiện vật này sớm nhất đã miêu tả lại đặc trưng của bảo vật đó cho người tới sau, chính là bộ dạng giống như một tiểu thú, đồng thời tốc độ cực nhanh, vô cùng linh hoạt, khó có thể bắt giữ, rất giống như với quang ảnh vừa rồi.
- Không sai! Chính là nó!
Có đệ tử hô to, vô cùng hưng phấn.
- Tô Dật đã phát hiện ra nó rồi, đang đuổi theo, chúng ta còn có cơ hội không?
Nhưng mà, vừa nhìn thấy thân ảnh thiếu niên phía sau quang ảnh, rất nhiều người lập tức chột dạ, không bước lên.
Sự cường đại của Tô Dật đã được rất nhiều người chính mắt chứng kiến, có thể nói trong tất cả đệ tử thế lực tam lưu, không ai là địch thủ của hắn.
Thậm chí mấy chục người cộng lại, căn bản cũng không uy hiếp được đối phương.
Lúc này hắn đang tiểu thú, người khác liền có chút do dự, không dám tiến lên.
- Đừng chạy, ta cho ngươi ăn ngon!
Tô Dật hô lớn với tiểu thú.
Dù sao lúc này cũng đã dẫn tới sự chú ý của những người khác, cũng không cần phải cố kỵ nữa.
Chỉ có điều tiểu thú này rất linh hoạt, tốc độ cũng vô cùng mau lẹ.
Sau khi xuyên qua một bức tường đổ, bốp một tiếng liền chạy về phía rừng rậm, đồng thời một đường chạy xuống núi.
- Mặc kệ, bảo vật dù sao cũng chưa lọt vào tay hắn, bất kể là ai cũng có cơ hội, chúng ta cùng lên!
Có điều rất nhanh, vẫn có người cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói.
Sau khi nói xong câu đó, liền lao về phía Tô Dật.
Những người khác thấy vậy, ai nấy cũng đều bơm thêm can đảm cho mình, cùng đuổi theo.
- Tô Dật huynh đệ tìm được tung tích của bảo vật đó rồi!
Trên một ngọn núi khác, hai người Du Văn Huyền, Lâm Băng Dao cũng phát hiện một màn này, đều đuổi theo.
Chỉ một lát sau, trên vài ngọn núi vốn có chút náo nhiệt, rất nhanh liền người đi nhà trống, một cái bóng cũng không thấy.
Mà sau không lâu, lại trước sau có hai nhóm người đi tới.
Phía trước là một vị nữ tử, dung nhan tuyệt sắc, tiên tư thướt tha, đạp không mà tới, chính là Thương Vân điện Sư Tố Tố.
Nàng ta ở trong không trung chăm chú nhìn một thoáng, liền chọn một phương hướng rồi lao đi, chính là phương vị của đám người Tô Dật.
Sau khi Sư Tố Tố rời khỏi không lâu, đám đệ tử Thiên Cương môn Hồng Kiếm Thu cũng áp giải đệ tử của Tuyệt Thiên tông và Thiên Cương môn đến.
Thực lực của những người này đều chỉ là Nguyên Chân cảnh, khó có thể đạp không mà đi trong thời gian dài, đều là đi dưới đất, gặp phải chướng ngại khó có thể vượt qua mới nguyên hoá khí hình, bay lên không trung.
- Các ngươi dám nói dối?
Sau khi tới một ngọn núi, một đệ tử Thiên Cương môn ánh mắt hung ác, trừng mắt lườm về phía đệ tử Tuyệt Thiên tông và Cuồng Đao môn.
Lúc này trên ngọn núi một người cũng không có, khiến đệ tử Thiên Cương môn có một loại cảm giác như bị lừa.
- Đại... Đại nhân, chúng ta không dám!
Một vị đệ tử Cuồng Đao môn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi lập tức mặt như đưa đám, kinh sợ nói:
- Những gì chúng ta nói đều là thật, chỉ sợ bọn đại sư huynh đã rời đi rồi.
Đệ tử còn lại của hai tông ở bên cạnh ai nấy cũng gật đầu không ngừng, giống như gà mổ thóc.
- Chắc bọn họ không dám đâu!
Trên khuôn mặt anh khí của Hồng Kiếm Thu không có biểu tình gì, thản nhiên nói:
- Mau liên hệ với người của các ngươi đi, hỏi xem họ đi đâu rồi.
Dưới mệnh lệnh của hắn, đệ tử của hai tông không dám làm trái, tức khắc bắt đầu liên hệ với những người khác.
Sau chốc lát, trong truyền tin của bọn họ xuất hiện động tĩnh, tin tức truyền đến.
- Tô Dật!
Khi nghe tới Tô Dật dẫn đầu đuổi theo bảo vật đó, lông mày anh khí của Hồng Kiếm Thu đột ngột nhướn lên, giống như hai thanh lợi kiếm, tự có phong mang.
Tay áo hắn vung lên, trầm giọng nói:
- Mau đuổi theo!
Đoàn người vội vàng đuổi theo, vô cùng nhanh chóng.
Bên kia, Tô Dật đuổi theo tiểu thú, đã bay qua rất nhiều đỉnh núi, xuyên qua một đoạn rừng rậm rất dài.
Tốc độ của một người thú cực nhanh, đã bỏ lại những người khác ở phía sau.
- Con mẹ nó chạy giỏi nhỉ!
Tô Dật không khỏi cảm thấy mình đã có chút thoát lực, sau khi thi triển toàn bộ khí lực để đuổi theo, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Tin tức này cực lớn, so với một hồi đại chiến toàn lực cũng không kém là bao!
Dù là như vậy, hắn vẫn không thể đuổi kịp tiểu thú đó, cũng không biết thứ nho nhỏ như vậy, rốt cuộc là lấy đâu ra cước lực cường đại như thế.
Có điều Tô Dật cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo đại khái của tiểu thú đó.
Đó là một con hình thú rất kỳ quái, mũm mũi kháu khỉnh, lại có một cái đuôi giống như đuôi rồng, nhưng nhìn kỹ thì lại có giống đuôi rắn.
Ngoài ra, trên lưng nó cõng một cái mai rùa, có khắc văn lộ hình đa giác.
Dưới Mai rùa có bốn móng vuốt nhỏ vươn ra, nhìn không rõ lắm, nhưng có từng cỗ vân khí từ dưới móng sinh ra.
Tô Dật cảm thấy, đó rất có khả năng là bốn cái long trảo!
Không chỉ như vậy, khi Tô Dật toàn tốc tới gần tiểu thú, dưới mai rùa của nó không ngờ còn thò ra hai cái cánh lông, vỗ mạnh một cái, nhấp nhô lên xuống trong rừng giống như đi trên đất bằng!
- Tứ linh đồng thể cộng sinh, đây là sinh linh cổ quái gì thế?
Tô Dật vừa đuổi theo vừa lẩm bẩm nói.
Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ, đây là tứ đại thần thú, gọi chung là tứ linh.
Tiểu thú phía trước không ngờ đồng thời có bộ phận đặc trưng của tứ linh này: Long trảo, đầu hổ, cánh chim, mau rùa.
Sinh vật cổ quái như vậy, Tô Dật chưa thấy bao giờ, đại khái cũng chỉ có khí linh được dựng dục ra trong đồ vật cường đại nào đó mới có kỳ quái kỳ quái là như vậy.
- Tiểu gia hỏa đừng chạy, chỗ ta có đồ ăn ngon!
Tô Dật ở phía sau hô to, trong lòng có chút lo lắng.
Tiểu thú đó bộ dạng như không biết mệt mỏi, điều này khiến cho Tô Dật rất buồn rầu.
Cứ chạy như vậy, mình có mệt chết cũng không đuổi kịp.
Trong tiếng gọi ầm ĩ của Tô Dật, tiểu thú vẫn không quay đầu lại, ngược lại là chạy trốn càng nhanh.
- Chỗ ta thực sự có đồ ăn ngon.
Tô Dật tức tới ngứa răng, hắn hoàn toàn không biết nên dùng biện pháp gì để dụ dỗ tiểu thú đó, hoặc là nói căn bản không thể dụ dỗ, chỉ có thể cường hành áp chế?
Nếu là như vậy, Tô Dật cảm thấy mình dứt khoát bỏ ý định đó đi.
Ngay cả đuổi cũng đuổi không kịp, còn áp chế cái rắm!
- Ùng ục.
Tô Dật từ trong túi không gian lấy ra một lọ đan dược khí, nuốt vào năm sáu viên.
Nhưng loại tốc độ tẩm bổ này có chút thong thả, khó có thể theo kịp sự tiêu hao của hắn.
Sau chốc lát, Tô Dật dứt khoát lấy ra một lọ linh dịch, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dưới sự vận chuyển của công pháp trong cơ thể, hóa thành nguyên khí dư thừa, khiến Thái Hư Thần Hải một lần nữa trở nên tràn đầy.
Nhưng mà chính là vào lúc này, tiểu thú đang hăng hái chạy ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn một cái, giống như còn khụt khịt mũi.
Khi Tô Dật đậy nắp bình lại, nó lại cắm dầu chạy.
- Hả?
Một màn này, bị Tô Dật lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nó nhạy bén nắm giữ được?
- Thật đúng là muốn ăn ngon?
Tô Dật kinh ngạc không hiểu, một con khí linh không ngờ cũng sinh ra hứng thú đối với linh dịch, đây đúng là chuyện lạ.
- Tiểu gia hỏa ngươi đừng chạy, chỗ ta có linh dịch cho ngươi!
Tô Dật vui sướng vô cùng, sao còn quan tâm tới lý do, lập tức mở nắp bình, khiến cho khí tức thơm ngào ngạt của linh dịch tỏa ra.
Không thể không nói, linh dịch sinh ra trong không gian thần bí thật sự rất bất phàm, khi để ở thế giới bên ngoài, chỉ trong phút chốc liền khiến phạm vi mấy chục tới cả trăm trượng tràn ngập một mùi thơm ngát, linh khí giống như lập tức thì nồng đậm hơn rất nhiều lần.
Theo tình huống này xuất hiện, tốc độ của tiểu thú ở phía trước thật sự hạ xuống, không ngờ chậm rãi dừng lại, quay đầu lại nhìn Tô Dật, còn lè lưỡi liếm liếm môi.
- Tiểu gia hỏa ngoan, ta sẽ không hại ngươi đâu. Linh dịch ở đây đều cho ngươi, không đủ thì ta còn nữa.
Tô Dật miệng như ngoác tới tận mang tai, cười như thằng ngốc, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra biện pháp đối phó với tiểu thú này.
Tô Dật cũng dừng lại, lo dọa cho tiểu thú lại sợ quá chạy mất.
Nếu tiểu thú thích hương vị của linh dịch, vậy thật sự có thể nói là trời giúp Tô Dật, dù sao vật này ở trên đời đại khái cũng chỉ một mình hắn có.
Chẳng phải là nói, lần này người tiến vào Triệu Linh bí cảnh, chỉ có Tô Dật hắn có cơ hội thu phục tiểu thú này, tiến tới có được đồ vật cường đại đó?
Vừa nghĩ tới đây, Tô Dật càng thêm vui.
- Theo ta được không?
Tô Dật giơ bình linh dịch mình vừa nếm, còn lắc lư tay, khiến khí tức nồng đậm càng tăng lên mấy phần.
Có điều tiểu thú đó đối diện không đi tới, ngược lại lộ ra thần sắc ghét bỏ được nhân tính hóa.
- Ngươi đây là đang khinh bỉ ta à?
Dật ngây người, chẳng lẽ là bởi vì mình từng uống linh dịch này, cho nên tiểu thú này cũng ghét bỏ bình linh dịch?
Quả nhiên, ngay khi hắn lại mở một lọ linh dịch khác ra, trong mắt tiểu thú có quang mang xuất hiện.
- Đi theo ta, linh dịch này sẽ là của ngươi!
Tô Dật lại nhe hai hàm răng, cười ha ha.
Nhưng tiểu thú ở tuy có bộ dạng rất khao khát, nhưng vẫn không tiến lên.
Tô Dật bất đắc dĩ, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, phát hiện cách đó không xa có sơn động, cửa động cũng không quá lớn.
Lập tức, hai mắt Tô Dật cũng sáng ngời, trong lòng nảy ra một kế.
- Ngươi không đi theo ta cũng không sao, bình linh dịch này tặng cho ngươi, coi như là chúng ta kết giao bằng hữu.
Tô Dật nhếch miệng, nói ra một câu lừa gạt trẻ con ba tuổi.
Hắn vừa nói vừa chậm rãi đi tới vị trí của sơn động nhỏ đó.
Nhìn thấy ánh mắt của tiểu thú bị linh dịch hấp dẫn, Tô Dật cong lưng, đặt linh dịch vào trong sơn động, sau đó thì chạy, đứng ở xa xa.