← Quay lại trang sách

Chương 1059

Linh dịch của ngươi, chúng ta kết giao bằng hữu!

Tô Dật nói ra một câu dối trá này, hớt hải chạy ra, để lại khu này cho tiểu thú đó.

Hắn xem như đã nhìn ra, lòng cảnh giác của tiểu thú mạnh vô cùng, căn bản sẽ không để người ta tới gần.

Mà hiện tại nó bị linh dịch dụ hoặc, điều này đối với Tô Dật mà nói là một cơ hội hiếm có.

Cho nên, Tô Dật định dẫn nó vào trong sơn động, tìm cơ hội rồi bắt giữ.

Một khi thành công, vậy chính là phát tài rồi, không khéo sẽ có được một kiện pháp khí, thậm chí là thánh khí!

Đến lúc đó, một lọ linh dịch chỉ là sợ len!

Ôm suy nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng lui về phía xa, dưới cái nhìn chăm chú của tiểu thú, lập tức đi ra ngoài xa hơn trăm trượng, cho tới khi tầm mắt của nhau bị dãy núi che khuất, không nhìn rõ đối phương mới thôi.

- Nhất định sẽ mắc câu!

Tô Dật tìm được một chỗ để đứng, áp chế tất cả khí cơ trong cơ thể tới thấp nhất, rón ra rón rén quay về đường cũ.

Sau chốc lát, hắn nằm sau một khối đá to, thò đầu ra nhìn về phía tiểu thú đó.

Chỉ thấy tiểu thú sau khi Tô Dật biến mất, vẫn đang đứng yên tại chỗ rất lâu.

Có điều, cặp mắt hổ linh động kia nhanh như chớp đảo quanh một vòng, thỉnh thoảng lại liếc về phía sơn động, liếm môi, nuốt nước miếng.

Thực sự là nghĩ rất lâu, tiểu thú cuối cùng vẫn không thể chịu nổi khí tức linh dịch mê người đó, xác nhận chung quanh không hề có động tĩnh, liền bắt đầu chậm rãi đi về phía sơn động, cẩn thận mỗi bước đi, bộ dạng rụt rè.

Nó không biết là, tất cả những động tác này đều đã là nhân loại đó vừa rồi nhìn thấy hết.

- Thành công một nửa rồi!

Trong lòng Tô Dật quả thực là vui tới nở hoa, mắt thấy một bước của kế sách đã thành công, khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Đó chính là một con khí linh, nếu bắt được nó, không biết sẽ có được một kiện đồ vật bá đạo thế nào!

Điều này khiến Tô Dật vô cùng chờ mong.

- Vào sơn động! Mau vào đi!

Nhìn tiểu thú chậm rãi đi tới, trong lòng Tô Dật vô cùng nôn nóng, không ngừng lặng lẽ hò hét.

Cùng lúc đó, khí cơ trên người hắn đã chuẩn bị trước, tùy thời chuẩn bị tiềm phục tới, sau đó thì tấn công, bắt giữ tiểu thú.

Một bước, hai bước, ba bước...

Tiểu thú đi rất chậm, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn một cái, nhưng rất nhanh cũng tới được cửa sơn động, chậm rãi đi vào.

Tô Dật đặt bình linh dịch trong sơn động, khiến vị trí tiểu thú phải tiến vào lấy ở rất sâu, tiện cho mình xuất thủ.

Lúc này tiểu thú chạy tới gần linh dịch, Tô Dật ánh mắt chớp động, chậm rãi có động tác, chuẩn bị lẻn tới.

hắn đã nghĩ tất cả kế hoạch, khi tiểu thú đó bắt đầu uống linh dịch trong bình, chính là thời cơ xuất thủ tốt nhất của mình!

Tô Dật vừa tiềm hành vừa nhìn thấy tiểu thú đã ôm lấy bình linh dịch, bắt đầu ngửa đầu uống.

Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên có một thanh âm từ trong không trung phía sau không xa truyền đến, khiến hắn giật nảy mình!

- Dâm tặm, xem ngươi còn có thể trốn đi đâu!

Khi thanh âm này vang lên, Tô Dật thầm hô không ổn, không ngờ là nữ nhân điên kia tìm đến!

Nào còn để ý tới sự xuất hiện của Sư Tố Tố, Tô Dật lập tức bay lên, lao thẳng về phía sơn động, chỉ muốn ngay lập tức bắt lấy tiểu thú đó. Chỉ là đã chậm mất rồi, từ khi tham âm của Sư Tố Tố vang lên, tiểu thú trong sơn động cả kinh, ngay cả linh dịch cũng không thèm uống, ném bình bỏ chạy.

Khi Tô Dật lao vào cửa động, tiểu thú vừa hay chạy ra trước, bốn trảo và lông cánh cùng sử dụng, tốc độ cực nhanh, vù một tiếng vọt vào trong lùm cây ở bên cạnh.

Khi Tô Dật chuẩn bị tiếp tục truy kích, phía sau có báo động mãnh liệt, một đạo kiếm quang xuyên qua không khí, mang theo khí thế sắc bén gào thét mà đến.

Tô Dật nào dám chậm trễ, lăn một vòng tại chỗ, hóa thành hồ lô lăn lông lốc, né tránh sự tập kích của Sư Tố Tố.

Chỉ có điều trì hoãn như vậy, nhìn về phía lùm cây, nào còn thấy bóng dáng của tiểu thú.

- Ta chơi cửa nhà ngươi!

Tô Dật chửi ầm lên, trong lòng như có mười vạn con dê đang chạy chồm không ngừng.

Mắt thấy mình sắp thành công, không ngờ lại để tiểu thú đó chạy mất, điều này khiến cho trong lòng hắn như sụp đổ.

- Nữ nhân điên này, lần trước chơi ta một vố còn chưa tính, giờ lại chạy tới phá ta. Thật tưởng ta không làm gì được ngươi à, có tin ta nhốt ngươi trong sơn động rồi hung hăng chà đạp không?

Khuôn mặt Tô Dật cũng trở nên dữ tợn, trong mắt trào ra lửa giận, rít gào về phía thân ảnh xinh đẹp trong không trung.

Hắn vô cùng đau lòng, phí một lọ linh dịch, không ngờ không bắt được khí linh tiểu thú đó.

- Tên dâm tặc ngươi, ta nhất định phải giết!

Nghe thấy lời nói khinh bạc của Tô Dật, Sư Tố Tố ngực nhấp nhô kịch liệt.

Hai má nàng ta cũng nóng rực, chuyện xảy ra trong sơn động rất lâu trước kia, giống như lại hiện ra trước mắt, khiến nàng ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, hận ý đối với thiếu niên đó không khỏi lại tăng thêm mấy phần.

Sau khi rít lên Một tiếng, Sư Tố Tố rút kiếm giết ra, lao thẳng về phía Tô Dật.

Tất cả phát sinh vừa rồi, tất nhiên cũng lọt vào mắt nàng ta, tiểu thú đó cũng khiến nàng ta cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng lúc này vừa nghe thấy lời nói của Tô Dật, Sư Tố Tố lập tức chỉ cảm thấy phẫn uất vô tận, nào còn nghĩ tới khí linh gì đó, chỉ muốn một kiếm chém tên đăng đồ tử đó thành mười tám đoạn.

Một đạo kiếm quang giống như cầu vồng bắn ra, chém thẳng về phía Tô Dật.

- Hôm nay không để nữ nhân điên ngươi nhớ lâu, ngươi không biết vì sao hoa hồng lại đỏ!

Đối mặt với một màn này, Tô Dật cũng nổi giận.

Khí linh tiểu thú đã đào tẩu, điều này khiến cho hắn trong nháy mắt nghẹn đầy một bụng lửa.

Lúc này Sư Tố Tố xách kiếm đánh tới, Tô Dật không chút nghĩ ngợi liền nghênh đón ngay.

Không biết từ khi nào, trong tay hắn đã cầm một thanh đại đao, đột nhiên chém ra.

- Nộ Long trảm!

Xoẹt một tiếng, đao thế kình thiên, giống như một đạo kinh lôi ngược không mà lên, hung hăng va chạm với đạo kiếm quang đó.

⚝ ✽ ⚝

Hai cỗ năng lượng va vào nhau, phát ra tiếng nổ cực lớn, hư không chấn động, núi rừng rung chuyển, đất đá đổ nhào.

Một trận gió lốc năng lượng đáng sợ thổi quét, cắt không ít cây rừng chung quanh thành mảnh nhỏ, xoay tròn trong không trung, từng khối đá bị hất bay.

Hai bóng người dưới tình cảnh này bay ngược về phía sau, đều lui mấy chục trượng.

Có điều sau khi Sư Tố Tố ổn định thân hình, eo thon cong lại, lại giết về phía Tô Dật.

- Hôm nay ta không vỗ mông ngươi thành mười tám cánh hoa, để ngươi xem cái gì gọi là hoa đào rụng đầy đất!

Tô Dật gầm lên, xách đáo đón đỡ.

Giữa hai người lập tức bộc phát ra va chạm khủng bố, giữa hai người tu vi Nguyên Hư cảnh, kiếm quang và ánh đao lấp lánh, điên cuồng thổi quét ra.

Cây cối và một số đất đá xung quanh cũng vỡ nát dưới sự va chạm đáng sợ, từ chỉnh thể biến thành mảnh nhỏ, từ mảnh nhỏ hóa thành bột mịn, trong nhất thời khói bụi che trời, phủ lấp hai bóng người vào trong đó.

Không thể không nói, thực lực của Sư Tố Tố rất mạnh mẽ, dưới thế công điên cuồng của Tô Dật, không ngờ nhất thời vẫn không thua.

Từng ánh đao hung mãnh đó đều bị nàng ta hóa giải.

Chỉ có điều, trong thời gian ngắn, nàng ta cũng từ người chủ động công kích lúc ban đầu, biến thành phía bị động chịu đòn!

Nhưng mà lúc này, Tô Dật lại phát lực!

- Bát Hoang Nộ, bạo ảnh toái cửu u!

Một tiếng hét lớn từ trong miệng Tô Dật vang lên, chỉ thấy hai chân Tô Dật đá ra, đánh về phía một kiếm của Sư Tố Tố.

Cước ấn rực rỡ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt giống như cước ấn vô cùng vô tận đá ra, hào quang hội tụ, giống như một vầng thái dương nổ tung.

Động tác liền mạch lưu loát, nhanh như tia chớp, thế như sấm đánh!

Gừ gừ.

Khí tức đáng sợ khuếch tán, vô cùng bá đạo, uy nghiêm hủy diệt!

Tình cảnh này cũng khiến trong đôi mắt thanh lệ của Sư Tố Tố lộ ra một tia kinh ngạc, kiếm quang trong tay lại lóe lên, khí thế càng bá đạo sắc bén hơn, muốn ngăn cản công kích như vậy của Tô Dật.

Cước ấn và kiếm quang va chạm, hư không nổ vang, hào quang năng lượng và phong nhận vô tận trào ra, uy áp cuồn cuộn, đại địa phía dưới nứt ra, hư không rung chuyển, giống như gặp phải hủy diệt đáng sợ nhất.

Sư Tố Tố hoảng sợ nhìn thấy, kiếm quang mình đánh ra trong thoáng chốc bị cước ấn đầy trời đạp nát, giống như ánh nến bị giẫm nát vậy.

Sau đó từng đạo cước ấn hạ xuống, đá vào vị trí ngực của nàng ta, trực tiếp đá bay người nàng ta ra sau, trong môi hồng lại phun ra một ngụm máu đỏ.

Bùm một tiếng, thân hình của nàng ta cuối cùng cũng nện lên núi đá, đại địa cũng rung rung.

- Nữ nhân điên!

Tô Dật sau một chiêu kết thúc, bát bộ cản thiền, trong nháy mắt đa đi tới trước mặt Sư Tố Tngươi.

- Dâm tặc!

Sư Tố Tố cắn chặt răng, lực rút kiếm chém ra, nhưng bị Tô Dật trực tiếp một chưởng đánh xuống, trường kiếm bị hất bay, cắm vào trong núi đá, không thấy cả chuôi kiếm.

- Mở miệng dâm tặc, ngậm miệng cũng dâm tặc, ngươi nói cho ta biết, ta dâm ở chỗ nào.

Tô Dật lại đỡ lấy tay Sư Tố Tố đang đánh tới, sau đó trực tiếp tóm lấy cổ áo nàng ta, mắng to.

Trong lòng hắn thực sự rất tức giận, nữ nhân điên này từ lúc gặp đến bây giờ, luôn miệng quát dâm tặc.

Đúng vậy, Tô Dật vì trả thù nữ nhân này, từng lột trần nàng ta rồi nắm vào trong sơn động, đồng thời còn đụng tay đụng chân, khiến nàng ta tưởng rằng đã mất trinh tiết.

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, nếu đối phương không phải đồ ngốc, chắc không khó phát hiện mình vẫn là thân hoàn bích mới đúng, mình đâu phải là dâm tặc?

Quan trọng nhất là, hắn hôm nay phát hiện tung tích của khí linh tiểu thú đó, vất vả lắm mới dùng một lọ linh dịch dụ nó vào sơn động, mắt thấy sắp bắt được tới tay, ai ngờ nữ nhân này đột nhiên xông ra, dọa cho tiểu thú sợ quá chạy mất.

Tô Dật rất căm tức, từ lúc ban đầu, hoàn toàn chính là nữ nhân này chơi mình, đồng thời về sau còn lấy oán trả ơn.

Đối phương thì giống như bị mình đoạt trinh tiết vậy, mở miệng dâm tặc, ngậm miệng cũng dâm tặc, còn gặp người là lấy kiếm ra chém.