Chương 1060
Buông ra!
Cổ áo bị Tô Dật nắm lấy, Sư Tố Tố giãy dụa, quần áo trực tiếp rách ra.
Tay nàng ta chém ra, cho dù là trong tình trạng này, vẫn muốn công kích Tô Dật.
- Ngươi nói ta là người xấu phải không...
Tô Dật cười lạnh, nhanh chóng hạ mấy đạo cấm chế trên người Sư Tố Tố, phong cấm hết kinh mạch đan điền khí hải của nàng ta.
- Ngươi đã luôn coi ta là dâm dặc, được rồi, hôm nay ta sẽ làm việc dâm tặc hay làm!
Thanh âm của Tô Dật bắt đầu trở nên có chút dữ tợn, hắn thật sự muốn một phát đập chết nữ nhân điên này cho xong.
Mắt thấy đã khống chế được nàng ta, Tô Dật cảm thấy phải làm gì đó mới có thể không uổng một lọ linh dịch đó của mình, còn cả cách xưng hô của Sư Tố Tố đối với mình.
- Mau thả ta ra! Ngươi muốn làm gì? Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Vừa nghe thấy lời nói của Tô Dật, cả người Sư Tố Tố đều trở nên sợ hãi.
Nàng ta đến lúc này mới ý thức được, mình đã bị Tô Dật bắt rồi.
- Được! Được lắm!
Tô Dật cười lạnh, nói:
- Ta cũng muốn xem ngươi không tha ta như thế nào!
Nói xong, tay hắn đột nhiên phát lực, xoẹt một tiếng, xé nát quần áo.
- A.
Sư Tố Tố phát ra một tiếng hét chói tai, khiến cho sọ não của Tô Dật cũng sắp nổ tung.
Nàng ta muốn giãy dụa, nhưng khí cơ cả người đã hoàn toàn bị phong cấm, sao còn dưa địa để phản kháng.
- Ta cho ngươi xem cái gì mới là tặc thực sự!
Yết hầu Tô Dật khô khốc, nhưng hắn lúc này vẫn còn tức giận, cuối cùng vẫn không nhịn được, hai tay không khách khí nặng nề tóm xuống!
Xúc cảm từ Đầu ngón tay truyền đến khiến cho bụng Tô Dật nóng rực.
- A.
Sư Tố Tố hét lên, bắt đầu khóc nức nở, nàng ta không ngờ người này thật sự lớn gan như vậy, không ngờ dám đối với nàng ta như vậy.
Nghe thấy tiếng thét chói tai này của Sư Tố Tố, Tô Dật không ngờ có thêm mấy phần hưng phấn, càng trở nên không khách khí, trực tiếp chiếm tiện nghi, chưa hết giận, lại vỗ một cái lên bờ mông tròn trịa kia.
Bốp.
Một tiếng bốp vang lên, cùng với Sư Tố Tố lại hét to một tiếng, cách đó không xa có núi đá vỡ ra.
Bộ vị trắng ngần đó trực tiếp hiện ra một dấu tay đỏ tươi.
- Ta để ngươi gọi ta là dâm tặc!
Thanh âm của Tô Dật rất thâm trầm, lại bốp một tiếng vỗ thêm một cái, da thịt mềm mại đó lại nhấp nhô run rẩy.
- Ta để ngươi không tha cho ta!
Bốp.
Tô Dật lại vừa nói vừa vỗ.
- Ta cho ngươi lừa ta!
Bốp.
- Ta cho ngươi lấy oán trả ơn!
Bốp.
- Ta cho ngươi làm bảo vật của ta sợ chạy mất!
Bốp.
- Ta cho ngươi cầm kiếm thấy người là chém.
Bốp.
Tô Dật mỗi một lần nói ra "Tội trạng" của Sư Tố Tố đều sẽ có một tiếng bốp vang lên, đồng thời cũng xen lẫn với tiếng hét của Sư Tố Tố.
Chỉ là tiếng hét nói tới cuối cùng lại chậm rãi biến thành tiếng khóc nức nở.
Một lúc sau, chỗ bàn tay Tô Dật hạ xuống, đã là một mảng đỏ bừng, cực kỳ đối lập với làn da trắng ngần của nàng ta.
- Khóc cái gì mà khóc! Còn khóc nữa có tin ta thực sự làm ngươi không?
Nghe thấy tiếng khóc của Sư Tố Tố, Tô Dật lại đau cả đầu, hai mắt trợn trừng, hung ác nói.
Uy hiếp như vậy thật sự hữu hiệu.
Vốn Sư Tố Tố đang khóc to, giờ từ từ biến thành khóc nhỏ, thỉnh thoảng lại khít mũi, bộ dạng ủy khuất đến cực điểm.
- Xem ngươi lần sau còn dám tới trêu chọc ta không!
Tô Dật lườm Sư Tố Tố nói.
Cơn tức trong lòng hắn cũng từ từ tiêu tan, lúc này đã quay về lạnh lùng bình tĩnh và lý trí, không khỏi ý thức được mình vừa rồi thực sự là nổi giận quá mức.
Chỉ có điều, hiện giờ tỉnh táo lại nhìn nữ tử trước mắt, hắn lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Ùng ục.
Tô Dật gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, nỗ lực bình phục tâm tình của mình, trịnh trọng nói với bản thân đừng phạm sai lầm nữa.
Hắn từ trong túi không gian lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, phủ lên người Sư Tố Tố, sau đó bế ngang nàng ta lên, đặt ở trong sơn động cách đó không xa.
Vừa rồi đại chiến, sơn động này cũng có chút tổn hại, có điều cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, vẫn có thể dung thân.
- Người già thường nói, bị đau một lần, nhớ lâu một lần, lần sau nhớ rõ đừng có đến trêu chọc ta nữa, nếu không, ta thật sự se không khách khngươi đâu!
Tô Dật để Sư Tố Tố tựa vào sơn động, nhìn bộ dạng lê hoa mang vũ của nàng ta, da đầu có chút run lên, dường như có chút chân tay luống cuống.
- Ta đi đây, ngươi tự lo cho mình đi.
Cấm chế trên người nàng ta được thả lỏng một chút, Tô Dật không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Một nữ nhân khóc lóc thương tâm, vĩnh viễn sẽ làm nam nhân trong lòng mềm ra.
Tô Dật chỉ cảm thấy, hôm nay thù cũng báo rồi, giáo huấn cũng giáo huấn rồi, chỉ cần Sư Tố Tố sau này không làm phiền mình nữa, hắn khẳng định sẽ không đi tìm nàng ta gây phiền.
Nhìn Tô Dật rời khỏi, Sư Tố Tố đã không còn bị uy hiếp lại lớn tiếng khóc to, đáng thương ủy khuất tới cực điểm.
Không lâu sau, cấm chế trên người nàng ta cũng tự được giải.
Sư Tố Tố lập tức cuộn mình đứng dậy, lại khóc to.
Sau khi khóc một trận, tựa hồ là cảm thấy có gì đó không ổn, giật quần áo của thiếu niên đó xuống, hung hăng ném xuống đất, châm giẫm mạnh.
Như thế vẫn khó giải hận, nàng ta đang chuẩn bị cầm quần áo trên đất lên xé, lại đột nhiên thân mình đang không có mảnh vải che thân.
Sau khi kinh hô một tiếng, Sư Tố Tố cuối cùng vẫn nhặt quần áo của Tô Dật lên, ngay cả bụi dính bên trên cũng phủi đi, lại mặc lên người.
Sau khi ra khỏi sơn động, Sư Tố Tố vội vàng tìm tới chỗ vừa ăn đánh, nhìn thấy quần áo đã bị xé rách của mình, tìm kiếm một chút, không ngờ không phát hiện ra túi không gian của mình.
Không cần phải nói, khẳng định là Tô Dật đó khi rời khỏi, đã thuận tay cầm theo túi không gian của nàng ta rồi.
Có điều cũng may, thanh kiếm đó của mình vẫn nằm ở xa xa, găm trong một khối đá to.
- Tiểu tặc chết tiệt, người xấu, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Sư Tố Tố vẫn mang theo tiếng khóc nức nở, đi tới rút trường kiếm, trên người lại nổi sát khí.
Quần áo của nàng ta đã thất linh bát lạc, không thể nào mặc lại được nữa.
Túi không gian lại bị tiểu tặc vô sỉ đó lấy đi, trước mắt chỉ có thể tạm thời mặc quần áo của tiểu tặc vô sỉ e, điều này khiến cho trong lòng Sư Tố Tố cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng chẳng làm được gì.
- Có người đến!
Đột nhiên, Sư Tố Tố cảm giác được, cách đó không xa có động tĩnh truyền đến.
Nàng ta không hề trì hoãn, vội vàng sửa sang lại cầm quần áo, trường kiếm cầm trong tay.
Sau một thoáng, đoàn người đi tới, xuất hiện bên ngoài chiến trường.
- Thì ra là Sư cô nương!
Người cầm đầu vừa thấy nữ tửđang đứng đó, lập tức cung kính thi lễ, tự giới thiệu:
- Tại hạ Thiên Cương môn Hồng Kiếm Thu, có lễ với Sư cô nương!
Người tới chính là đệ tử Thiên Cương môn, bảy tám người đi cùng nhau.
Người của Cuồng Đao môn và Tuyệt Thiên tông đã được họ thả đi, những người đó đều không đuổi kịp cước trình của Tô Dật, có mang theo cũng vô dụng.
Lúc Hồng Kiếm Thu nói chuyện, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao trên người Sư Tố Tố lại mặc một bộ quần áo nam tử, điều này khiến cho hắn rất khó hiểu, nhưng xuất phát từ cố kỵ trong lòng, cũng không dám hỏi nhiều.
Mắt thấy thái độ cung kính của Hồng Kiếm Thu, Sư Tố Tố lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
- Sư cô nương ngươi bị thương à? Chỗ Kiếm Thu có đan dược chữa thương tốt nhất đây.
Hồng Kiếm Thu cẩn thận quan sát, phát hiện khí tức của Sư Tố Tố không vững vàng, rõ ràng là bị chấn động và trùng kích, không khỏi bắt đầu hiến ân cần.
Phải biết rằng, nữ tử này chính là đệ tử kiệt xuất của Thương Vân điện, nếu có thể đạt được hảo cảm của nàng ta, vậy đối với Thiên Cương môn mà nói tuyệt đối là lợi ích to lớn.
Ngoài ra, bản thân nàng ta cũng là một nữ tử tuyệt sắc, bất kể là dung nhan hay là dáng người, đều là thế gian hiếm thấy, nếu lúc này có thể khiến nàng ta cảm động.
Trên thực tế không nói tới cảm động, cho dù có thể mượn cơ hội để tiếp cận cũng là tốt lắm rồi!
Nghĩ vậy, Hồng Kiếm Thu chỉ cảm thấy đây là một cơ hội trời cao ban cho.
Nhưng mà, hắn vừa nói được một nửa liền bị một tiếng hừ lạnh của Sư Tố Tố cắt ngang.
- Hừ!
Sư Tố Tố lạnh lùng lườm Hồng Kiếm Thu một cái, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, ngoảnh mặt làm ngơ với thái độ của đối với đối phương!
Tay Hồng Kiếm Thu vừa lấy ra túi không gian, nhưng động tác làm được một nửa thì khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ vô tận, hơn nữa còn cố nén vẻ tức giận.
Đây hoàn toàn chính là bị người ta vỗ vào mặt, khó có thể chịu nổi.
Nếu không phải tu vi kém Sư Tố Tố, ngoài ra cộng thêm sự cường đại tuyệt đối của Thương Vân điện, Hồng Kiếm Thu đã hận không thể trực tiếp đè nữ tử đó xuống đất!
Phù.
Sau một thoáng, Hồng Kiếm Thu thở hắt ra một hơi, nhìn đạo thân ảnh đó biến mất trong núi rừng, cả người hắn cũng trở nên bình tĩnh.
Có một số việc nghĩ đi nghĩ thì nghĩ, nhưng nếu làm thật, vậy thì phải có thực lực tương ứng mới được.
Hồng Kiếm Thu sau đó mới quan sát chiến trường nơi này, đồng thời bảo thủ hạ tra xét một phen, chỉ tìm được một kiện quần áo nữ tử rách nát, ngoài ra thì không còn vật gì nữa.
- Để ta tìm được Tô Dật đó, vừa hay có thể giết hắn, đồng thời còn có được bảo vật, quả thực là nhất cử lưỡng tiện!
Hồng Kiếm Thu nhớ tới chính sự, không khỏi trầm giọng nói.
Không thể đối phó Sư Tố Tố, vậy thì trút nỗi hận này lên trên người thiếu niên của Bá Vương tông đó cũng được.
Hồng Kiếm Thu hắn không tin rằng, đệ tử của tam lưu thế lực tam lưu có thể giở trò gì ở trước mặt hắn.
- Đi thôi!
Bảy tám thân ảnh của Thiên Cương môn, dưới sự dẫn dắt của Hồng Kiếm Thu rời khỏi, rất nhanh cũng biến mất khỏi nơi này.
Sư Tố Tố một đường mà đi, nước mắt trên mặt sớm đã được lau khô trước khi người của Thiên Cương môn xuất hiện, lúc này không tiếp tục khóc nữa.
Chỉ có điều, hai nơi trước ngực và sau mông, lúc này vẫn ngâm ngẩm đau.
Nàng ta hôm nay tình cờ gặp Tô Dật, vốn chỉ muốn tìm đối phương báo thù, đồng thời đòi lại Huyết Ma Sát Thần kiếm của mình, nhưng nào ngờ lại rơi vào tình thế như vậy.
Thời gian mới qua chưa được bao lâu, thiếu niên lúc trước mình có thể dùng một tay đập chết, không ngờ lại trưởng thành đến mức như vậy, dễ dàng đánh bại nàng ta!
Mấu chốt nhất là, hắn... Hắn thật sự lớn mật với nàng ta như vậy!
- Hỗn đản, tiểu tặc vô sỉ.
Sư Tố Tố nghiến răng nghiến lợi, vốn định nói ra những lời ác động, nhưng vừa nghĩ tới thực lực hiện giờ của Tô Dật, nàng ta không ngờ sinh ra một cỗ cảm giác bất lực.
Chỉ sợ nếu muốn báo thù, chỉ bằng vào năng lực của mình là không có khả năng.