Chương 1061
Sư Tố Tố cuối cùng cũng cố nén nỗi lòng đang xao động, chuẩn bị tiếp tục thăm dò Triệu Linh bí cảnh này.
Không lâu sau, nàng ta đi tới một hẻm núi nhỏ, phát hiện dấu vết đánh nhau, có vết kiếm cũng có lông của man yêu thú.
Quan sát một chút, Sư Tố Tố liền biết rằng, nơi này chắc từng xuất hiện một bảo vật nào đó, chỉ có điều là có người nhanh chân đến trước, lấy đi rồi.
Nàng ta không hề lưu lại, thân hình lướt đi.
Cũng chính lúc Sư Tố Tố đến đây, đồng thời hạ xuống mấy tảng đá màu sắc sặc sỡ, thân ảnh của nàng ta đồng thời cũng xuất hiện trên quầng sáng ở quảng trường Cửu Tinh thành.
- Ồ, đó không phải là Sư Tố Tố à, nàng ta sao lại mặc quần áo nam tử?
Rất nhanh, tất cả mọi người phát hiện cách ăn mặc kỳ quái của Sư Tố Tố, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Nàng ta đã biến mất một đoạn thời gian rồi, thật tò mò, trong khoảng thời gian này nàng ta đã trải qua những gì?
Lại có người nghi hoặc, lẩm bẩm nói.
- Khà khà.
Bỗng dưng, một tiếng cười quái dị vang lên, sau đó thanh âm này nói tiếp:
- Liệu có phải là lăn lộn trên thảm cỏ với người nào đó không, khiến cho quần áo rách nát tới không thể mặc được nữa.
Khi hắn vừa dứt lời, chung quanh có rất nhiều ánh mắt đột nhiên chiếu đến, trợn to như muốn ăn thịt người.
Có người nóng tính còn muốn rút đao kiếm ra, chém người vừa lên tiếng!
Sư Tố Tố không biết là nữ thần trong mắt bao nhiêu người, không ngờ bị người này trêu chọc như vậy.
Mọi người đều là mang lòng có đối với nàng ta, không dám có những suy nghĩ tiết độc, thằng ôn này lại nói nữ thần của bọn họ lăn lộn trên thảm cỏ với người khác, còn đến mức rách cả quần áo!
Thật sự là không thể nhịn được nữa!
- Ặc.
Nhìn những ánh mắt như muốn giết người ở chung quanh, người vừa lên tiếng lập tức sợ hãi câm miệng, làm bộ như mình chưa hề nói gì.
Hắn biết rằng, hiện tại mọi người ở trong Cửu Tinh thành thì không dám động thủ, nhưng một khi Liên Minh đại hội kết thúc, mình chắc ngay cả trốn cũng không có chỗ để trốn.
- Sư Tố Tố khẳng định đã trải qua một hồi đại chiến, quần áo tổn hại, vừa hay gặp được một nam đệ tử nào đó, liền mượn người ta quần áo.
Rất nhanh có người nói một câu như vậy, đồng thời cũng được rất nhiều người gật đầu công nhận.
Bọn họ không muốn đào sâu làm gì, chỉ không muốn nghĩ nữ thần thật sự đã làm việc "quá giới hạn" gì.
Nhưng mà càng là như vậy, khúc mắc trong lòng mọi người càng khó có thể tiêu trừ.
Triệu Linh bí cảnh.
- Trên đời sao còn có thể tìm được người tốt như ta!
Tô Dật vừa đi trong rừng vừa cảm thán.
Hắn chỉ cảm thấy mình đúng là một hảo thiếu niên ba tốt, so với quân tử người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì còn quân tử hơn.
Nếu đổi thành người khác chắc đã sớm nuốt Sư Tố Tố cả xương rồi.
- Hy vọng đừng để lại sẹo, bằng không sẽ phá hỏng mỹ cảm.
Tô Dật lẩm bẩm, hy vọng trảo ấn của mình ở trước ngực Sư Tố Tố có thể biến mất hoàn toàn.
Bằng không sự vật hoàn mỹ không tỳ vết đó mà bị phá hoại, tuyệt đối sẽ là một chuyện đáng tiếc.
- Có điều xúc cảm đó thực sự là không thể chê vào đâu được!
Ngón tay Tô Dật tóm vào không khí, trên mặt có thần sắc hồi vị, còn liếm liếm môi, vẻ mặt hưởng thụ.
Thậm chí vừa nhớ lại lúc đó, vẫn miệng khô lưỡi khô, bụng dưới nóng rực.
- Biến thái, nghĩ gì thế!
Bỗng dưng, Tô Dật tự mắng mình một tiếng, xua đuổi đi hết toàn bộ tư tưởng kỳ dị trong đầu.
Trong đầu mình không ngừng có những suy nghĩ méo mó, vậy chẳng phải đúng là dâm tặc mà Sư Tố Tố nói sao?
- Cũng không biết khí linh tiểu thú đó chạy đi đâu rồi.
Tô Dật rất nhanh liền nghĩ tới chính sự.
Hiện giờ tiến vào Triệu Linh bí cảnh, đã sắp qua hai ngày rồi, hắn cũng có một số thu hoạch, nhưng tuyệt đối không thể nói là phong phú.
Khí linh tiểu thú tình cờ gặp được đó, tuyệt đối là chí bảo hiếm có.
Nếu có thể lấy được, vậy chính là phát tài to.
- Thử lại biện pháp cũ xem, biết đâu lại hữu dụng?
Bỗng dưng, Tô Dật lại từ trong túi không gian lấy ra non nửa bình linh dịch, để hương thơm nồng đậm tỏa ra.
Trước mắt chỉ có thể coi ngựa chết thôi, hy vọng khí linh tiểu thú đó cách mình không quá xa, hơn nữa còn có thể mắc bẫy.
Chỉ là Tô Dật không biết rằng, hành động này của hắn có hấp dẫn khí linh tiểu thú hay không thì không biết, nhưng đã dẫn tới sự chú ý của đoàn người ở phía sau.
- Linh khí nồng đậm quá, đồng thời còn không giống khí tức bình thường, đây là mùi gì thế:
Đoàn người này chính là Thiên Cương môn Hồng Kiếm Thu, cùng bảy đệ tử của Thiên Cương môn.
- Chẳng lẽ là khí tức chí bảo đó phát ra, phải chăng bảo vật đó ở ngay gần đây.
Một đệ tử của Thiên Cương môn kinh hỉ nói, cả người tinh thần phấn chấn, không chỉ vì khí tức này quả thật có thể khiến người ta phấn chấn, còn bởi vì cảm xúc kích động trong lòng.
Nếu chí bảo lọt vào tay Thiên Cương môn bọn họ, mình chắc không có phần, nhưng nếu chuyến này có công, cũng sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.
- Không giống như là bảo vật Tuyệt Thiên tông và Huyết Đao môn muốn tìm, bọn họ nói đó có khả năng là một con khí linh. Mà hiện tại khí tức này giống như một loại bảo vật khác phát ra.
Hồng Kiếm Thu trầm giọng nói, nhướng mày một cái, giống như lợi kiếm giơ ngang động.
- Vậy chúng ta mau thuận theo khí tức mà tìm, để tránh mất dấu vết!
Có đệ tử vội vàng nhắc nhở.
Bất kể đó là bảo vật gì, nếu đã có thể tỏa ra khí tức nồng đậm như vậy, tất nhiên không phải phàm vật.
Nếu có thể lấy được, đó tuyệt đối là một thu hoạch cực lớn.
- Đi mau!
Hồng Kiếm Thu quyết định rất nhanh, cùng bảy đệ tử khác truy tìm dấu vết của khí tức này.
- Tiểu thú à tiểu thú, ngươi ngửi thấy mùi này, nhất định phải chui ra nhé.
- Ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn tới ngươi đâu, đi theo ta, ta sẽ cho ngươi lợi ích cực lớn.
- Cho dù ngươi không muốn đi theo ta, chúng ta cũng có thể làm bạn tốt mà, ta còn có thể cho ngươi rất nhiều linh dịch.
Tô Dật vừa đi đường vừa giống như một hòa thượng niệm kinh, miệng liên tục lầm bầm, hiện tại tâm tâm niệm niệm của hắn đều là ở khí linh tiểu thú đó.
Hắn không hề đi nhanh, thậm chí thỉnh thoảng còn dừng lại chờ, muốn xem tiểu thú đó có xuất hiện nữa không?
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến Tô Dật phải thất vọng, tiểu thú đó không xuất hiện.
Trời tối dần, bên trong bí cảnh có tiếng thú gầm vang vọng ở xa xa.
- Phía trước có người!
Bỗng dưng, phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến.
Tô Dật trực tiếp nhảy lên, lao về hướng đó.
Không bao lâu sau, mấy đạo thân ảnh và một con man yêu thú xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Đây là một thung lũng, ba người trẻ tuổi hai nam một nữ, lúc này đang liên thủ với nhau, kịch chiến với một con man yêu thú!
- Viêm Dực Ma Hổ, thì ra là loại man yêu thú này!
Tô Dật nhướn mày, nhìn về phía trước, nói.
Trong mắt hắn, con man yêu thú đó thân hình cực kỳ hùng tráng, thân hổ màu đen lại mọc ra hai cánh đỏ rực như lửa.
Hổ trảo sinh phong, không ngừng chém ra, có cương nhận kịch liệt tập sát gào thét, giống như một trận mưa to thổi quét, giết tới ba người đối diện.
Viêm Dực Ma Hổ liên tục rít gào, khi vỗ cánh, lại có hỏa diễm đáng sợ bắn ra, giống như có thể đốt cháy tất cả, chung quanh phàm là có vật nào chạm vào, bất kể là cây rừng hay là núi đá, tất cả đều hóa thành tro.
- Viêm Dực Ma Hổ này e là đã bước vào Yêu Hư cảnh rồi!
Nhìn thế công đáng sợ man yêu thú đó phát ra, Tô Dật không khỏi lẩm bẩm nói.
Đối với hắn mà nói, man yêu thú Yêu Hư cảnh khó có thể hình thành bất kỳ uy hiếp gì, có Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong người, cho dù là man yêu thú Yêu Hư cảnh cửu trọng cũng có thể thoải mái áp chế hàng phục.
- Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền, Lục Chuyết!
Tô Dật nhìn tới, cũng nhận ra thân phận của ba người trẻ tuổi đó.
Hai nam phân biệt là Vô Nhai cung Thượng Vương Trần, còn có Ngọc Đỉnh tông Nguyễn Chuyết.
Nữ tử đó thân hình lung linh, khí chất phiêu dật, thanh lệ thoát tục, chính là Thủy Nguyệt Thiền đến từ Tử Ảnh lâu.
Không thể không nói, những cường giả trẻ tuổi của thế lực tam nhị lưu này rất lợi hại, dùng lực lượng Nguyên Chân cảnh cửu trọng, không ngờ tạm thời vẫn đánh ngang cơ với Viêm Dực Ma Hổ Yêu Hư cảnh nhất trọng, nhất thời khó phân thắng bại.
Từng đợt năng lượng khủng bố từ chỗ Viêm Dực Ma Hổ và ba người phát ra, tạo ra gió lốc hủy diệt cường đại, thổi quét trong rừng cây, bẻ gãy nghiền nát, hất đổ tất cả.
Khói bụi vô tận thổi quét trong hư không, giống như che trời phủ đất.
Từng đạo năng lượng phát ra hào quang, chiếu rọi đêm tối giống như ban ngày.
- Lui!
Tô Dật không che giấu sự xuất hiện của mình, mấy người đang chiến đấu rất nhanh cũng phát hiện ra hắn, không khỏi cùng lui lại.
Mà nhìn thấy ba người thối lui, Viêm Dực Ma Hổ đó cũng lui về phía sau một khoảng cách hai mắt nhìn chằm chằm về phía này, canh giữ một gốc cây to ở phía sau nó.
- Ta biết, ngươi là Bá Vương tông Tô Dật. Ngươi đã tới vậy thì tốt quá, bốn người chúng ta liên thủ, hạ gục Viêm Dực Ma Hổ, có thể lấy được Trăn Mộc Quỳnh Tương mà nó thủ hộ.
Thượng Vương Trần mặc cẩm y, đai ngọc quấn quanh hông, khí chất bất phàm.
Hắn chỉ về phía sau Viêm Dực Ma Hổ, nói với Tô Dật:
- Đến lúc đó, bốn người chúng ta chia đều Trăn Mộc Quỳnh Tương, không biết ý của Tô Dật ngươi thế nào?
Trong lúc nói, Thượng Vương Trần nhìn về phía Tô Dật, lờ mờ có mấy phần chờ mong.
Hắn biết, thực lực của thiếu niên này vô cùng cường đại, tuyệt đối là không dưới bọn họ.
Có hắn hỗ trợ, nắm chắc hạ được Viêm Dực Ma Hổ.