← Quay lại trang sách

Chương 1062

Nhưng mà, Thượng Vương Trần vừa dứt lời, Tô Dật còn chưa kịp lên tiếng, Ngọc Đỉnh tông Nguyễn Chuyết lại mặt lộ vẻ không vui.

Chỉ thấy hắn liếc Tô Dật một cái, lập tức lại nhìn về phía Thượng Vương Trần, nói:

- Trăn Mộc Quỳnh Tương này là ba người chúng ta phát hiện, chia đều với một tiểu tử của thế lực tam lưu như hắn, hình như không ổn?

Hắn ngạo nghễ nhìn Tô Dật, mang theo vẻ khinh thường, có điều cũng không biểu hiện ra quá nhiều địch ý, chỉ là một loại ánh mắt xem thường.

- Ba người chúng ta căn bản khó đánh bại Viêm Dực Ma Hổ, nếu Tô Dật nguyện ý xuất thủ, vậy cơ hồ là nắm chắc tuyệt đối. Ta cảm thấy, nếu chia đều với hắn, mọi người đều không thiệt.

Thượng Vương Trần lắc đầu, thản nhiên nói.

- Hừ! Ba người chúng ta cố gắng thêm, không nhất định không đánh được Viêm Dực Ma Hổ này. Ngoài ra, ta cũng đã thông tri cho đệ tử Ngọc Đỉnh tông, không bao lâu chắc sẽ có người tới, đến lúc đó việc gì cần hắn hắn xuất thủ giúp đỡ:

Nguyễn Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói.

Theo Nguyễn Chuyết, Tô Dật chỉ là đến từ một tiểu thế lực bé nhỏ không đáng kể, thậm chí trước lần Liên Minh đại hội này, căn bản không chưa nghe nói tới tên của Bá Vương tông, nói là thế lực tam lưu đã đủ coi trọng hắn rồi.

Mà một thiếu niên như vậy, cho dù có thiên tư, nhưng thực lực có mạnh tới mấy thì cũng làm được gì.

Không có tông môn cường đại làm nội tình, cuối cùng vẫn là bèo dạt mây trôi, khó có thể đi xa.

Về phần hắn có thể ở trong khảo nghiệm bí cảnh này trổ hết tài năng, cuối cùng được cường giả của thế lực nào đó coi trọng, thu vào môn hạ hay không, tất cả đều phải xem hắn có mạng để sống đến cuối cùng hay không.

Trước lúc vào đây, có một số người đã bắn tiếng, thề phải ở trong Triệu Linh bí cảnh đánh chết Tô Dật, Nguyễn Chuyết tất nhiên là biết.

- Ta cũng cảm thấy Thượng công tử nói không sai, bốn người liên thủ hạ Viêm Dực Ma Hổ, sau đó chia đều Trăn Mộc Quỳnh Tương, hợp lý.

Đúng lúc này, Tử Ảnh lâu Thủy Nguyệt Thiền cũng môi hồng hé mở, nhẹ giọng nói.

Thượng Vương Trần nghe vậy gật đầu không thôi, cực kỳ tán thành.

- Thì ra là Trăn Mộc Quỳnh Tương!

Khi ba người trao đổi, Tô Dật đã nghe hết tất cả vào tai, nhưng không nói gì.

Ánh mắt hắn nhìn về phía sau Viêm Dực Ma Hổ, nơi đó có một gốc đại thụ hai người ôm, trên thân cây mọc ra thụ lựu kỳ dị, còn có chất lỏng từ những thụ lựu này nhỏ xuống.

Thân cây cao hơn mặt đất ba trượng, có một lỗ thủng to bằng chậu rửa mặt.

Tô Dật cũng có nghe nói tới Trăn Mộc Quỳnh Tương này, biết từ lỗ thủng đó có thể hấp thu được chất lỏng bên trong.

Nếu dùng Trăn Mộc Quỳnh Tương, sẽ có tác dụng tẩm bổ nhất định cho linh hồn, có thể nói là bất phàm!

Biết là bảo vật này, Tô Dật tất nhiên cũng động tâm, phải biết rằng vật tẩm bổ linh hồn cũng không dễ tìm, so với bảo vật tầm thường thì ít ỏi hơn nhiều.

- Hừ! Việc này ta không đồng ý, chẳng thà cứ ở đây chờ đệ tử trong môn của chúng ta đến, còn hơn là chia bảo vật cho người khác!

Nguyễn Chuyết vẫn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói.

Thấy hắn có thái độ như vậy, trên mặt Thượng Vương Trần mang theo vẻ không vui, mày từ từ nhíu lại, đang muốn nói tiếp thì lại thấy Tô Dật cũng mỉm cười.

- Nhóm các ngươi đã có người không chào đón ta gia nhập, vậy ta sẽ một mình lấy Trăn Mộc Quỳnh Tương này!

Tô Dật cười cười với hai người Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền, không thèm nhìn Nguyễn Chuyết lấy một cái, liền lao về phía Viêm Dực Ma Hổ.

Ấn tượng của hắn đối với hai đệ tử của Vô Nhai cung và Tử Ảnh lâu này cũng không tồi, nhất là Thượng Vương Trần, tính tình cũng giống như cách ăn mặt, rất có đại khí, phong độ.

Nhưng khi đối mặt với bảo vật, Tô Dật sẽ không đi quan tâm tới những cái này, hắn chỉ mong đối phương có người cự tuyệt mình, như vậy mới tiện quang minh chính đại độc chiếm bảo vật.

- Tô Dật huynh đệ.

Nhìn thấy Tô Dật bước ra, Thượng Vương Trần thân vươn tay ra, dường như muốn nói gì đó.

Chỉ có điều nhìn bóng lưng của thiếu niên đó, hắn không ngờ có một cỗ cảm giác kỳ diệu, luôn cảm thấy đối phương dường như rất nắm chắc.

- Tiểu tử cuồng vọng, không ngờ muốn một mình nghênh chiến Viêm Dực Ma Hổ. Ta cũng muốn xem xem ngươi sẽ chết như thế nào.

Nhìn Tô Dật đi qua bên cạnh, Nguyễn Chuyết cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói.

Đó chính là Viêm Dực Ma Hổ, man yêu thú Yêu Hư cảnh nhất trọng, cho dù chỉ vừa bước vào cảnh giới này, nhưng so với một nhân loại Nguyên Hư cảnh nhị trọng thì vẫn cường hãn hơn không ít.

May mà ba người Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền và hắn đều xuất thân từ thế lực nhị lưu, là người kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, thực lực siêu phàm thoát tục, cũng có rất nhiều con bài chưa lật trên người.

Nếu là ba gã Nguyên Chân cảnh cửu trọng đỉnh phong bình thường ở đây, cũng chỉ có nước bị Viêm Dực Ma Hổ nghiền ép!

Tô Dật là cái thá gì, không ngờ còn dám một mình tiến lên, hoàn toàn chính là tự tìm đường chết!

- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng.

Nguyễn Chuyết không ngừng cười lạnh, hắn vốn cũng không có địch ý đối với Tô Dật, chỉ là xem thường mà thôi.

Nhưng hiện tại, hắn rất muốn nhìn thấy đối phương chết dưới hổ trảo của Viêm Dực Ma Hổ, bị nuốt vào bụng hổ.

Mắt thấy thân ảnh của thiếu niên đó càng chạy càng xa, cách Viêm Dực Ma Hổ càng lúc càng gần, từ trượng biến thành hai trượng, rồi đến một trượng.

Cho dù là vẫn còn cách một cự ly không nhỏ, Nguyễn Chuyết vẫn có thể nghe thấy trong miệng Viêm Dực Ma Hổ phát ra một tiếng gầm khẽ, đồng thời thân hổ dần dần nằm xuống, hai cánh võ nhẹ, ra vẻ muốn lao lên, tùy thời có thể đột nhiên xuất kích, xé nát thiếu niên đó!

Tô Dật cách Viêm Dực Ma Hổ càng lúc càng gần, chỉ còn mười bước... bảy bước... năm bước.

- Tô Dật.

Thượng Vương Trần ở phía sau gọi khẽ một tiếng, nhưng lại không tiện tiến lên ngăn cản.

Mắt thấy thân thể của Viêm Dực Ma Hổ đã kéo căng tới cực hạn, giống như một cây cung, lập tức sắp bắn ra.

Nhưng chính vào chớp mắt này, trên người Tô Dật bỗng dưng có một cỗ khí thế xộc ra, giống như một con man yêu thú cường đại đột nhiên hàng lâm nơi đây, mang theo yêu khí nồng đậm, nhưng yêu chứ không tà, trực tiếp khuếch tán ra.

Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của ba người Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền, Nguyễn Chuyết, Viêm Dực Ma Hổ đó trực tiếp xụi lơ dưới khí thế này, khí thế lúc trước vất vả lắm mới tích góp được trong chớp mắt đã không còn sót lại chút gì!

Ngay sau đó, ba vị đệ tử trẻ tuổi của thế lực nhị lưu chính là nhìn thấy, thiếu niên đó cứ như vậy lạnh lùng đi qua bên cạnh Viêm Dực Ma Hổ, lập tức tới gần đại thụ ở đằng sau, không thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái.

- Sao có thể...

Kết quả này khiến ba người sợ tới rợt cả cằm, giống như là gặp quỷ, khó có thể tin nổi.

Thiếu niên đó không ngờ cứ như vậy nhẹ nhàng bước qua!

- Viêm Dực Ma Hổ đó.

Nguyễn Chuyết lại há to miệng, cảm giác mặt mình giống như bắt đầu phát sốt.

Hắn căn bản không rõ đây là tình huống gì, vì sao Viêm Dực Ma Hổ lại trực tiếp gục xuống đất, bộ dạng sợ hãi.

- Thủ đoạn ngự thú, đây nhất định là thủ đoạn ngự thú. Tuy không biết cụ thể, nhưng thủ đoạn này của hắn tuyệt đối vô cùng cao minh.

Rất nhanh, Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền, Nguyễn Chuyết đều nghĩ tới điều này, chỉ cảm thấy Tô Dật nắm giữ pháp môn ngự thú nào đó, cho nên mới có thể khuất phục Viêm Dực Ma Hổ.

Chỉ có điều, pháp môn có thể áp chế vượt cấp, đồng thời còn có thể khiến Viêm Dực Ma Hổ ngoan ngoãn như vậy, đó là cấp bậc cường hãn cỡ nào?

Cho tới bây giờ, ba người này vẫn cảm thấy tu vi của Tô Dật chỉ ngang ngửa với họ, đều ở gần Nguyên Chân cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Bởi vì, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng, một thiếu niên mười bảy tuổi lại bỏ xa họ lại phía sau, bước vào Nguyên Hư cảnh, đồng thời còn là Nguyên Hư cảnh nhị trọng!

- Không được! Tuyệt đối không thể để Trăn Mộc Quỳnh Tương rơi vào tay hắn!

Đột nhiên, Nguyễn Chuyết trầm giọng quát, thân hình trong nháy mắt bay ra, nguyên khí rất nhanh thành hình trong tay.

Nhìn thiếu niên đó đã sắp đi đến cạnh đại thụ, một chưởng hung hăng đánh tới.

- Ngăn hắn lại!

Tô Dật không quay đầu, chỉ nói ra một câu như vậy.

Lập tức liền nghe thấy gừ một tiếng, Viêm Dực Ma Hổ đang nằm trên đất sợ tới mức không dám thở mạnh đột nhiên bay lên trời, một đôi móng sắc giống như xé đất, thoáng chốc vươn ra!

Từ góc độ của Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền ở phía sau nhìn lại, một màn này giống như Nguyễn Chuyết tự mình lao tới hổ trảo của Viêm Dực Ma Hổ.

Tức thì, hổ trảo liền tiếp xúc với ngực của Nguyễn Chuyết.

Hắn thấy vậy thiếu chút nữa hồn bay tới chín tầng trời, sao còn nghĩ tới ra tay với Tô Dật, chưởng thế biến đổi, va chạm với hổ trảo đó.

Thủ chưởng lực lượng cực lớn va chạm với hổ trảo, mượn lực đạo cường đại này, Nguyễn Chuyết xoay người lui về phía sau, rất nhanh liền lùi tới bên cạnh hai người Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền.

⚝ ✽ ⚝

Viêm Dực Ma Hổ gầm khẽ, không truy kích, lại nằm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Chuyết.

Mắt hổ thâm thúy chớp động, lộ ra vẻ hung hãn, khiến người ta thấy mà sợ không thôi.

Nguyễn Chuyết ổn định thân hình, yết hầu ngòn ngọt, bị hắn cường hành nuốt vào, sắc mặt cũng thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Vị trí ngực lại có mấy đạo trảo ấn, sâu tới tận xương, máu tươi đầm đìa, bộ dạng thê thảm.

Nếu không phải hắn phản ứng đúng lúc, nhanh chóng tránh né, chắc lần này đã bị rạch toang ngực.

- Viêm Dực Ma Hổ mạnh quá!

Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền ánh mắt chớp động, Viêm Dực Ma Hổ đó vô cùng cường đại, khiến cho Nguyễn Chuyết trong một kích đã bị thương không nhẹ.

- Mau xuất thủ đi, Trăn Mộc Quỳnh Tương sắp bị tiểu tử đó lấy đi rồi!

Cho dù là dưới tình huống bị thương rất nặng, Nguyễn Chuyết vẫn không quên hô to với Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền.

Nhưng mà này hai người lại hoàn toàn không để ý đến hắn, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, trong mắt vẫn đầy vẻ chấn động.

Trên thực tế, Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền không chỉ là không muốn xuất thủ đối phó Tô Dật, còn biết một sự thật, bọn họ cho dù lúc này xuất thủ, cũng không thể chống đỡ được Tô Dật.

Chỉ cần Viêm Dực Ma Hổ đó chặn đánh ở phía trước, cầm chân bọn họ, Tô Dật sẽ có đủ thời gian để lấy đi Trăn Mộc Quỳnh Tương trong hốc cây.

- Các ngươi...

Nhìn thấy bộ dạng bất vi sở động của hai người này, Nguyễn Chuyết cắn chặt răng, nhưng lại không thể làm gì.

Trong ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đó bắt đầu mang theo sát khí nồng đậm.

Một Bá Vương tông tên cũng không có ai biết, một tiểu tử chưa ráo máu đầu, không ngờ dưới mí mắt của hắn, lấy đi lợi ích.

Cục tức này Nguyễn Chuyết không thể nuốt trôi được!